"Bùi Diệp, cô sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng này."
Mặc kệ thực lực mạnh yếu cô vẫn thích châm chọc như thế, đây là khiên thịt chuyển thế đấy à?
Nhìn những dòng chữ đầy vẻ tức giận, Bùi Diệp vui vẻ, nụ cười như ánh sao rải đầy ngân hà.
"Cậu thật không biết đùa gì cả, rõ ràng là cậu hỏi tôi có muốn làm mẹ không trước mà..."
"... Tôi chỉ hỏi một chút, nếu cô muốn nuôi trẻ, tôi có thể mở cửa sau cho cô..."
Tôi coi cô là bạn, cô lại muốn làm mẹ tôi...
Ha ha.
"Mở cửa sau?" Rõ ràng là làm bậy.
Hệ thống rác rưởi nói: "Đúng vậy."
Ví dụ như nhét vài đứa trẻ vào phó bản mới.
Hắn vẫn còn một đống công việc cần người giải quyết, mà Bùi Diệp làm việc hiệu suất chậm, tính tình xấu, làm việc theo ý mình, thực hiện triết lý "không cần cậu nghĩ, tôi chỉ cần tôi nghĩ" đến mức tối đa. Một phó bản có thể kéo dài từ vài tháng đến vài năm. Không phải hắn chê bai, nếu so với những nữ chính xuyên nhanh trong kho sách của hắn, Bùi Diệp như vậy thậm chí còn không nhận được lương cơ bản.
Bùi Diệp chép miệng, nhếch môi: "Thôi đi, bên cạnh tôi đã có một nhóc con lướt sóng trong bể giấm lâu năm rồi, đủ rồi."
Hệ thống rác rưởi bị một câu của cô làm nghẹn họng, không phản ứng lại được.
"Cũng đúng, cái thùng giấm này... Tôi thấy hóa hình trời sinh của cậu ta không phải thành cây trúc, mà rõ ràng là thùng giấm thành tinh chứ nhỉ?"
Bùi Diệp cười khẩy: "Cậu dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691204/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.