Đàm Tô đã tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của Bùi Diệp, có thể là lảng tránh, có thể là chuyển đề tài, thậm chí có thể là một trận cãi vã lớn, nhưng duy nhất không ngờ đến là Bùi Diệp lại cho y một lời hứa chắc nịch, một lời hứa mà y không dám mơ tưởng.
Y bị hành động bất ngờ của Bùi Diệp làm cho kinh ngạc.
"Em —— em nói thật chứ?"
Suýt nữa bị niềm vui bất ngờ làm choáng váng.
"Ừ, em nói thật."
Trong lòng Đàm Tô vẫn còn chút không tin.
Không phải không tin Bùi Diệp, mà là lời hứa này quá đỗi không tưởng.
Vì vậy y đứng tại chỗ do dự một lúc, đi đi lại lại trong phòng, toàn thân toát ra vẻ lo lắng bất an.
Bùi Diệp tựa vào cửa, nhìn y, bật cười: "Sao vậy, Thất điện hạ không tin?"
Đàm Tô đột ngột quay người, chỉ tay vào cô.
"Anh tin, nhưng em phải thề."
Bùi Diệp nhướn mày: "Được, em thề."
Đàm Tô sợ cô lại chơi chữ, bổ sung thêm: "Em nói theo anh —— anh nói một câu, em nói một câu."
Bùi Diệp không nhịn được cười: "Thất điện hạ, không cần phải thế chứ? Người với người không thể có chút tin tưởng cơ bản à?"
Đàm Tô nhẹ nhàng chỉnh lại sai lầm của cô.
"Thứ nhất, anh không phải là người. Thứ hai, em cũng không phải là người. Vậy nên —— giữa chúng ta không có 'tin tưởng giữa người với người'."
Bùi Diệp: "..."
Cô đành bao dung nhìn Đàm Tô, giơ ba ngón tay lên trời, làm động tác thề chuẩn mực. Trước đây Thất điện hạ chỉ cần vài câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691200/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.