"Cô, cô điên thật rồi..." Tín run rẩy chỉ tay vào Bùi Diệp.
Nếu không phải vì sức mạnh không đủ, hắn thật muốn khoét một lỗ trên đầu Bùi Diệp để xả hết nước trong đó ra.
Cô thật sự dám thực hiện mọi ý tưởng điên rồ, thậm chí muốn lợi dụng đám thú phỉ để xây dựng một thành trì thú nhân cho riêng bọn họ.
"Cô không sợ bọn họ trở nên mạnh mẽ rồi phản lại cô sao? Không, không, không —— cô dám đi, bọn họ sẽ xé xác cô ra mà ăn!"
Nhưng lời khuyên chân thành của Tín không làm Bùi Diệp thay đổi ý định.
"Cũng phải thử một lần, dù sao bọn họ cũng là những kẻ đáng thương, không thể tự mình quyết định số phận."
Tàn bạo, khát máu, thích giết chóc...
Những điều này vốn không phải bản chất của bọn họ, đổ lỗi hoàn toàn lên bọn họ cũng không công bằng.
Nếu có thể tìm lại bản tâm, sống một cuộc sống yên bình, chắc chẳng có thú phỉ nào không muốn cả?
Không thể tận diệt hết bọn họ được.
Tín: "... Cũng đúng, quên mất cô là thần sứ."
Trong mắt thần sứ, thú phỉ và thú nhân không có gì khác biệt.
Có thể giúp đỡ thú nhân cũng có thể thương xót thú phỉ.
Nhưng "Hiệp" không tin lời hoa mỹ của Bùi Diệp, miệng rất chặt, không chịu tiết lộ vị trí của nhóm thú phỉ.
Bùi Diệp hỏi hắn: "Sống một cuộc sống như thú nhân bình thường không tốt sao?"
Hắn mấp máy môi, giọng khàn khàn nói: "Lời của các người, không thể tin."
Lời của thú nhân không thể tin.
Đây là chân lý được nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691193/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.