Tín luôn nghĩ rằng mình đã hiểu rõ Bùi Diệp, nhưng thú nhân cái này mỗi lần đều có thể đột phá giới hạn vô sỉ theo cách ngược lại.
"Cô còn muốn bóc lột cả thú phỉ sao?"
Tín buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Cố ý dùng An Đát Hương làm mồi nhử để đòi các bộ lạc thú nhân khác bồi thường thì thôi đi, giờ lại còn nhắm đến thú phỉ. Nhất thời, Tín không chỉ không cảm thấy thú phỉ đáng ghét, mà còn từ tận đáy lòng sinh ra lòng thương cảm đối với chúng.
Bị Bùi Diệp nhắm đến quả thật là đủ tội nghiệp.
"Gọi là bóc lột gì chứ? Tôi đang cho bọn họ cơ hội sửa đổi, tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn mà." Mặt mày Bùi Diệp thản nhiên, nếu không phải Tín cao hơn cô quá nhiều, cô đã muốn vươn tay quàng qua cổ hắn, như anh em tốt giảng giải đạo lý cho hắn nghe.
Tín: "..."
"Anh không thấy lời tôi rất có lý sao?"
Tín nín lặng hồi lâu không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Trong bối cảnh đại lục thú nhân, nhóm thú phỉ và các bộ lạc thú nhân khác biệt hoàn toàn.
Bộ lạc thú nhân sống theo nhóm, tạo thành một bộ lạc, dựa vào sức mạnh tập thể sống trong môi trường tương đối an ổn. Dù cuộc sống không phải thoải mái, ít nhất đảm bảo phần lớn thú nhân đều sống sót. Nhưng thú phỉ thì khác, tính phá hoại, d*c v*ng phá hủy và sự hoang dã trong xương tủy khiến chúng không thể có cuộc sống trật tự yên ổn, chỉ có thể sống như sâu bọ trong góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691192/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.