An Đát Hương bĩu môi: "Chị chuyển chủ đề sượng quá."
Bị người trong cuộc phơi bày ý đồ, Bùi Diệp không hề ngượng ngùng, ngược lại còn mặt dày cười hì hì.
An Đát Hương nhìn về phía cửa gỗ của căn nhà, như muốn xuyên qua bóng tối nhìn thấy gã thú nhân xa lạ đang nằm bên trong. Dù đã an toàn nhưng sự sợ hãi suýt bị ép buộc vẫn còn đọng lại, khiến tay chân cô mềm nhũn: "Nhưng mà, em muốn học cách đánh người..."
Bùi Diệp nói: "Thực sự cần phải học."
Trong một thế giới văn minh chưa phát triển, không có vũ lực, tài sản và quyền lực trong tay, kết cục cuối cùng một là rơi xuống đáy xã hội, hai là trôi theo dòng nước, ít nhất phải có một trong ba thứ để đảm bảo an toàn cho bản thân. Như Bùi Diệp đã nói, không phải lúc nào cô cũng có thể đến kịp thời.
Tuy nhiên ——
"Lần này em làm rất tốt."
Không thầy tự thông, thuận lợi thoát thân, quả nhiên có chút thiên phú.
Thú nhân xa lạ trong phòng vẫn nằm bán sống bán chết, An Đát Hương tưởng hắn đã chết, nhưng Bùi Diệp biết không phải, chỉ là bị đánh đến mức nhìn rất thảm. Cô chỉ vào thú nhân đang hôn mê nói: "Lần sau gặp phải tình huống như vậy, đánh ngất rồi chạy đi, đừng ngớ ngẩn đứng tại chỗ, em cũng to gan thật, không sợ bị phản đòn à? Thể chất của thú nhân mạnh hơn em tưởng rất nhiều, khả năng hồi phục cũng vậy."
Bùi Diệp kéo thú nhân từ trong nhà ra ngoài.
Dưới ánh trăng An Đát Hương mới nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691190/chuong-1086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.