"Anh... sắp khóc rồi sao?"
Đầu ngón tay Bùi Diệp vô thức lau qua khóe mắt của Đàm Tô, rõ ràng cảm nhận được ẩm ướt.
Đàm Tô phản ứng chậm một nhịp, nghiêng đầu tránh nhưng bị Bùi Diệp dùng tay khác giữ lại, buộc phải đối diện với ánh mắt của cô.
Một luồng nhiệt từ cổ lan lên tai, xộc thẳng lên não.
Y lúng túng nói: "A... A Diệp, để anh giữ chút thể diện..."
Bùi Diệp bật cười khúc khích, "miễn cưỡng" buông tay.
"Được. Thất điện hạ, em còn một thắc mắc —— người trước đây cố gắng hóa giải hận thù, là Yêu Hoàng phải không?"
Khuôn mặt đỏ bừng của Đàm Tô lập tức biến mất không còn dấu vết.
Y gần như theo phản xạ trả lời.
"Không phải!"
"Không phải? Nhưng Thất điện hạ vẫn chưa học được cách nói dối trước mặt em." Bùi Diệp cười. Với kinh nghiệm sống của Đàm Tô, rất ít trường hợp y cần phải nói dối để che giấu điều gì, vì vị thế và sức mạnh của y không cần đến lời nói dối để tô vẽ bất cứ điều gì, chỉ duy nhất Yêu Hoàng là một ngoại lệ.
Trước ngoại lệ này, lời nói dối của y luôn bị bắt bài.
Đàm Tô mím môi không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay bên người để kiềm chế cảm xúc cuộn trào trong lòng.
"Nếu anh không nói, em cũng sẽ tìm ra thôi." Bùi Diệp không đe dọa, mà là nói sự thật.
Dù sao đó cũng là tiền kiếp của cô, ký ức bị mất sớm muộn cũng sẽ quay lại.
Đàm Tô ổn định tâm thần.
"A Diệp, em đã chuyển thế rồi." Giọng nói mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691176/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.