"Đánh lại? Đánh cái gì mà đánh?"
Bùi Diệp cười, khẽ chạm vào trán của y, làn da trắng mịn lập tức hiện lên một vết đỏ nhạt, cô nhìn thấy không khỏi tặc lưỡi khen ngợi.
Không phải là đại cô nương hay tiểu thư, mà da dẻ lại mịn màng thế này...
Càng nhìn càng muốn bắt nạt y.
"Vì tốc độ lan rộng của cây Ngân la quá nhanh, nếu không sớm dùng vũ lực trấn áp thiêu hủy, đến ngày cây Ngân la hoàn toàn phủ kín đại lục thú nhân, thế giới này thực sự không còn cứu được." Y nắm lấy đuôi khăn đỏ dài thườn thượt, cuộn lại ngồi xuống.
"Anh ở thế giới này là Nhiếp chính vương của một bộ lạc lớn mà? Chậc, khá có đẳng cấp đấy."
Thân phận trong mỗi thế giới phó bản đều nghe rất oách.
Đàm Tô cười khổ: "A Diệp, em chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của anh, không thấy anh vất vả như con trâu già."
Dù tên tuổi có ngầu thế nào cũng chỉ là một người làm công vô cảm kiếm công đức.
Mỗi ngày mở mắt là phải làm việc, nhắm mắt lại cũng phải làm việc.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm đều 007, so ra 996 thì đúng là phúc lợi của tư bản.
Bùi Diệp cười nhẹ: "Cũng đúng, từ trước đến nay chỉ có trâu mệt chết, không có ruộng tệ (không có việc không xong)."
Đàm Tô: "..."
Bùi Diệp nghiêm chỉnh nói: "Thất điện hạ định tập hợp lực lượng thú nhân, thống nhất toàn bộ đại lục thú nhân sao?"
Mặt Đàm Tô trở lại bình thường.
"Không phải là không thể, có lẽ đó là cách hiệu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691175/chuong-1071.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.