"Vì sao lại tự tay làm?"
Lợi dụng trời còn chưa sáng, Bùi Diệp khởi động bằng một vòng chạy nhỏ, sau đó đi chẻ củi, bắt cá, hái rau dại. Đeo một giỏ nguyên liệu quay về, chất đống củi đã chẻ thành một bức tường trên khoảng đất trống, để tiện đốt lửa sưởi ấm vào mùa đông. Nhân tiện, cô cũng kiểm tra tù binh treo trên cây còn sống không.
Trên đường, cô gặp cô gái áo xanh xếp thứ năm.
Đối phương ngồi trên một căn nhà gỗ chưa hoàn thành, thay vì nói là ngắm mặt trời mọc, thà nói là đang ngây ngẩn.
"Gì cơ?"
Cô gái áo xanh: "Rõ ràng chỉ cần một cái thuật pháp là xong việc."
Bùi Diệp hiểu, cười rồi nhảy lên mái nhà, ngồi xếp bằng không xa cô gái.
"Có thể làm vậy, nhưng không cần thiết."
Cô gái áo xanh liếc sang hỏi thăm tại sao.
"Bởi vì tinh túy của trò chơi nông trại nằm ở quá trình chứ không phải kết quả, quá trình dài mới là niềm vui. Nếu ngay lập tức bật hack để hoàn thành mọi thứ, sẽ mất hứng thú chơi trò chơi. Ví dụ như thành trì thú nhân chưa hoàn chỉnh này, tôi thích cảm giác từng chút từng chút xây dựng nó lên, như vậy mới gọi là 'tâm huyết', có tình cảm... À, cô đã từng chơi trò chơi chưa?"
Cô gái áo xanh lộ vẻ khó hiểu.
Trò chơi thì nàng biết, nhưng "trò chơi" mà Bùi Diệp nói chắc không phải là thứ nàng nghĩ.
Nàng ngủ ở đây quá lâu rồi.
Nếu không vì điệu múa hiến thần của Đàm Tô xấu đau xấu đớn, chưa chắc nàng đã tỉnh dậy.
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691165/chuong-1061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.