Editor: Đào Tử
____________________________
Tang Ái tông thực sự không còn manh mối.
Không phải do kẻ đồ tông làm việc cẩn thận, không lưu lại manh mối, mà là do kẻ đến sau phá hoại.
Tang Ái tông đột nhiên rơi đài, nơi ảnh hưởng lớn nhất chính là thuộc địa ban đầu thuộc thẩm quyền của Tang Ái tông.
Không có rồng áp chế, từng con rắn độc xông ra, trật tự hỗn loạn, tu sĩ ức h**p người thường phát sinh ở khắp nơi. Thiết lập cửa ải thu phí qua đường đều là chuyện nhỏ, quá đáng hơn là kéo bè lũ giết người đoạt bảo, ngồi chờ "Sảnh phục sinh".
Tu sĩ bị lừa gạt còn có thể phản kháng, người thường thì thảm rồi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Nhìn thuộc địa đã từng hài hòa an tĩnh biến thành như vậy, ngọn lửa trong nội tâm Nga Thiên Nguyên giống như bị đổ một chậu dầu tăng vọt -- giết sạch những tu sĩ ác ôn này cũng không đủ để bình phục phẫn nộ trong lòng cô.
Chém chết mấy tên tu sĩ rác rưởi không có mắt, trơ mắt nhìn bọn họ hóa thành tia sáng trắng lăn đi "Sảnh phục sinh".
Phượng Tố Ngôn lần đầu chán ghét sự tồn tại của "Sảnh phục sinh" đến vậy.
Chém giết kẻ ác nhưng không thể nhổ cỏ nhổ tận gốc, thực sự quá tức!
Cô vừa thu kiếm vừa tức giận bất bình chửi mắng.
"Đây đều là súc sinh ư?"
Ở địa bàn của Lăng Tiêu tông chưa từng chứng kiến cảnh "Cường giả vi tôn, kẻ yếu đáng đời", "Giết người đoạt bảo", Phượng Tố Ngôn không cảm giác được sự bợ đỡ và đẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690213/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.