Editor: Đào Tử
____________________________
Bùi Diệp lộ vẻ khó xử.
Hàng lông mày cô khẽ nhíu lại, một đôi mắt ướt át đen nhánh tràn đầy nghi hoặc lẫn khó xử làm người ta thương xót, phảng phất như đang hoang mang cái gì đó.
Nhìn thấy mà lòng người muốn tan thành một vũng nước ấm.
Huynh muội ăn mày càng gấp gáp hỏi thăm, còn tưởng rằng Bùi Diệp không thoải mái ở đâu đó.
"Thần tiên tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Bùi Diệp than nhẹ khó mà nghe thấy.
"Tỷ, hình như tỷ quên rất nhiều chuyện quan trọng... Về tới đây lại cảm thấy khá quen thuộc..."
Đứa trẻ mới đầu nghi hoặc không hiểu, đợi cậu bé hiểu rồi mới biết được ý của Bùi Diệp.
"Thần tiên tỷ tỷ lại mất trí nhớ à?"
Sao mà "Lại mất trí nhớ"?
Bùi Diệp thình thịch trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc không có lộ ra chút sơ hở hay hoang mang.
Khó xử và bất đắc dĩ vừa vặn, phối hợp với gương mặt xuất trần tuyệt sắc của Hàm Ngư chân nhân, thật làm người ta thương yêu.
Đứa trẻ thì thào "Thần tiên tỷ tỷ lại mất trí nhớ, thật sự quá đáng thương".
Lại không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của bốn đồ đệ hờ của Bùi Diệp và sư đồ Ngọc Cẩn chân nhân giống như ăn mấy con ruồi.
Rõ ràng Hàm Ngư chân nhân trong hình ảnh【 Phúc lợi mãn năm tạp đàm Lăng Tiêu 】có thể làm bọn họ kinh động như gặp tiên nhân, mà Hàm Ngư chân nhân trong hiện thực làm ra thần sắc tư thái giống nhau như đúc lại khiến họ cảm thấy ngàn vạn phần không thích ứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690202/chuong-754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.