Editor: Đào Tử
____________________________
Phiên Phiên tiên tử giống như bị tảng đá đập một cái, thân thể mềm mại chao đảo nhẹ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
May là hôm nay cô ta trang điểm nhẹ nhàng, có thể che giấu một chút chật vật, không thì có lẽ đã bị người bên ngoài chê cười.
Bùi Diệp nhìn cô gái nhỏ bị Ngọc Cẩn chân nhân đả kích, trong miệng chậc chậc không ngừng.
"Ngọc Cẩn sư đệ, đệ thật sự không biết 'Thương hoa tiếc ngọc' gì cả."
Ngọc Cẩn chân nhân thản nhiên hỏi ngược lại thản nhiên hỏi ngược lại.
"Đệ không biết, chẳng lẽ sư tỷ thì biết ư?"
"Đương nhiên vậy rồi."
Dù không hiểu cũng hiểu nhiều hơn thẳng nam sắt thép như Ngọc Cẩn chân nhân.
Cũng may mẹ ruột của tác giả nguyên tác càng nhìn càng hài lòng với con rể, nài ép lôi kéo Ngọc Cẩn chân nhân và Phượng Tố Ngôn sáp lại chung một chỗ, nếu không với tác phong thẳng nam F.A không hiểu tình cảm này, có cô nàng nào có thể nhịn nổi? Dù là miễn cưỡng đến với nhau, cũng là "Mở đầu tại nhan sắc, kết thúc tại tính cách". Nam nữ kết hợp không phải chỉ nhìn một khuôn mặt là có thể thuận lợi đầu bạc đến già.
Ngọc Cẩn chân nhân lười nhác ở trước mặt mọi người giải thích với Bùi Diệp rằng y có biết thương hoa tiếc ngọc chăng.
Hàm Ngư sư tỷ không cần hình tượng công chúng, không ngại thanh danh bên ngoài, y vẫn cần.
Y đi ra là vì dẫn đồ đệ đi, nếu đã đạt được mục đích, dĩ nhiên sẽ không ở lại sân khấu lâu.
Vung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690179/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.