Editor: Đào Tử
_________________________________
Cố Vận chết rồi.
Nhưng không phải chết trong tay Cố Thiều.
Thu hồi tay phải ném phù chú, Bùi Diệp lạnh lùng nhìn Cố Thiều chật vật cùng cực mặt mũi bầm dập.
"Không biết anh có từng nghe một câu hay không -- Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với mình -- Rõ ràng anh có năng lực dứt khoát kết liễu hắn, vì sao muốn dùng quyền cước phân thắng thua? Nếu không phải mạng anh lớn, quả đánh lén vừa rồi nói không chừng anh đã chết..."
Khó trách Cố Thiều không phải "Nam chính thật" trong nguyên tác, luận âm tàn độc ác, anh ta và Cố Vận căn bản không cùng một đẳng cấp.
Nghe thấy lời Bùi Diệp, Cố Thiều như bừng tỉnh khỏi mộng, thanh âm khàn khàn nói một câu cảm ơn.
"Cảm ơn..."
Bùi Diệp lại cứu anh ta một mạng.
Đúng là Cố Thiều không ngờ em trai nhà mình không chỉ có hung ác với địch nhân với anh em, mà còn hung ác với bản thân.
Cố Vận giấu hậu chiêu ở trong miệng.
"Không cần nói lời cảm ơn, có lẽ là tôi yêu cầu quá khắc nghiệt với anh..."
Cố Thiều vẫn là thành niên trẻ tuổi đấy, không có khả năng làm thấu đáo mọi việc.
Nếu Cố Thiều như Cố Vận đối mặt với anh em không có cố kỵ và do dự, ngược lại không giống như là Cố Thiều.
Ánh mắt Cố Thiều khẽ dao động.
Từ Cố Vận nổi giận động quả đấm đến anh ta phản kích vung quyền, từ đầu đến cuối anh ta chiếm cơ trên.
Lại thêm anh ta muốn bắt sống Cố Vận giao cho chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690063/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.