985.31
"Nhưng mà, anh có bao giờ nghĩ rằng, một chút tổn thương một khi đã tạo thành, đền tội cũng vô dụng." Đường Quả ngưng cười, "Kẻ phạm sai lầm là bọn họ, không phải anh, anh đền tội cũng chẳng có tác dụng gì."
Thường Trạm không nói được gì. Anh nhìn Đường Quả, ánh mắt phức tạp, "Em muốn chuyển trường không? Rời khỏi đây, tôi có thể giúp em chọn một trường khác tốt hơn ở thành phố này. Với thành tích của em hiện tại, đảm bảo có thể đậu được một đại học tốt."
Đường Quả lại cười, "Thế em tính là gì?"
"Sao cơ?"
Đường Quả nhìn xuống dưới, khóe môi cong lên, "Em không có sai, cũng không làm những chuyện trong lời đồn. Người ta công kích em, em phải đi ư? Người ta không quen gì em, em cũng không sai, vì sao em lại là người phải chạy trốn? Một ngày nào đó khi người ta nhắc đến tên em, người ta vẫn sẽ nghĩ em là Đường Quả ra ngoài bán thân, bị bao nuôi, bị hai đứa con nhà giàu cùng bao nuôi và khi lên lớp 12 thì không chịu được, phải chuyển trường."
"Họp lớp, người ta sẽ nhớ lại và thảo luận về em, hỏi rằng, mọi người có biết Đường Quả dạo này thế nào không?"
"Có lẽ bọn họ sẽ nói, cấp ba bị bao nuôi, lên đại học chắc cũng thế, thậm chí đến khi đi làm cũng chỉ dựa vào quy tắc ngầm mà thăng chức. Tóm lại, trong miệng bọn họ, Đường Quả cả đời dơ bẩn và trốn tránh những lời đồn."
"Cái này còn không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ là khi Đường Quả chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/281939/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.