Editor: Đào Tử
_____________________________
Có mục tiêu gây sự, Bùi Diệp thay đổi điệu bộ dưỡng lão lười biếng thanh thản trước kia.
Lấy một cái ví dụ so sánh, đại khái là sự khác nhau giữa núi lửa đã tắt và núi lửa hoạt động sắp phun trào.
Một nhóm ba người ra roi thúc ngựa đi đường, có thể đi đường siêu gần thì đi, áp súc thời gian ngủ đến cực hạn.
Dù là thiếu niên Lăng Triều bị Bùi Diệp dạy (giày) dỗ (vò) nhiều năm c*̃ng biểu thị không chịu đựng nổi, chưa quá hai ngày đã mệt mỏi thoái chí tinh thần sa sút.
Ngay cả Lăng Triều còn như vậy, chớ nói chi là Lang Hạo.
Chỉ là cậu ta có thói quen mang khuôn mặt lạnh lùng, tản ra hơi thở người sống chớ gần, ngủ ngoài trời c*̃ng treo dáng điệu ấy, bởi vậy trong ba người chỉ có Lăng Triều trông chật vật nhất. Thiếu niên áo đỏ đưa tay ngửi ngửi ống tay áo từ màu đỏ chót bẩn thành màu đỏ thẫm, biểu lộ tràn ngập ghét bỏ.
"Mùi mồ hôi bẩn có thể tản ba dặm, thật quá khó cho ta."
Dưới sự giáo (chà) dục (đạp) của Bùi Diệp, quý công tử quần là áo lượt đã từng có mười mấy chân chó tiền hô hậu ủng, nha hoàn hầu hạ sinh hoạt thường ngày tỉ mỉ đã sớm quen tháng ngày bị đánh ngã, mồ hôi bẩn nhễ nhại, c*̃ng bởi vậy duy trì thói quen mỗi ngày sau khi huấn luyện dùng phấn thơm tắm.
Tắm rửa xong, cậu ta vẫn là Lăng Triều thơm ngát.
Ba ngày này lại bị Bùi Diệp dắt phi nước đại đi đường, ăn cơm đều là tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685941/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.