Editor: Đào Tử
_____________________________
"Lần đầu lão phu nghe có người nói đến phong hầu bái tướng một cách nhẹ nhõm giống cô."
Từ khi vị nương tử thần bí kia mời chào, cầm offer vào Phượng gia quân, Lê Thù cảm giác quỹ đạo nhân sinh ngay ở vị trí năm ba mươi sáu phát sinh tai nạn lệch quỹ đạo không cách nào lường trước. Đặc biệt là sau khi được Bùi Diệp cứu, không chỉ quỹ đạo nhân sinh lệch, ngay cả tam quan cũng nát bấy.
Lặn sâu vào tương lai vô định, không ai biết phía trước sẽ gặp cái gì.
May mắn Lê Thù từng dùng thời gian hai mươi bốn năm chu du từng quốc gia, kiến thức rộng rãi, năng lực tiếp nhận những thứ mới lạ mạnh, tràn ngập lòng hiếu kỳ, h*m m**n thăm dò mãnh liệt, nếu như chuyện của Bùi Diệp bị người khác ngoài Lê Thù biết được -- Ví như Đoàn Can Khải -- Có lẽ Đoàn Can Khải đã bắt đầu hoài nghi bản thân, mà không phải giống Lê Thù làm tây tịch lâm thời cho Bùi Diệp, tiếp nhận ổn thỏa đồng thời tích cực tiếp xúc sự vật chưa biết.
"Phong cảnh người ở chân núi nhìn thấy so với phong cảnh trên đỉnh núi, luôn luôn bất đồng."
Lê Thù nghe xong sững sỡ mấy hơi mới cười khổ: "Ý cô là -- Ta đứng ở chân núi, thân ở thâm sơn rừng rậm, dù có thể đi cũng phải qua không ít đường quanh co, càng đi sâu người có thể chết đói mệt chết nửa đường; Mà cô đứng ở đỉnh núi, ánh mắt của cô có thể nhìn thấy đường ra?"
Ngón tay xoay bút của Bùi Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685917/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.