Editor: Đào Tử
_____________________________
Mấy ngày sau, đám người đến Bản thành.
Phượng gia quân đang đánh trận, làm gì còn nhớ mấy người Đoàn Can Khải?
Cho nên Bản thành không có lệnh truy nã bọn họ, đoàn người c*̃ng đến thời điểm tách ra.
"Chúng ta tách ra tại đây đi."
Đề nghị của Bùi Diệp khiến Đoàn Can Khải sinh lòng cảnh giác.
"Tách?"
Người này lại tính làm trò gì đây?
Bùi Diệp vươn thân thể ngồi xe ngựa mấy ngày xe như muốn xốc rã thành từng mảnh, tỏ vẻ đương nhiên nói: "Đừng lo lắng, 'Tách' chính là ý trên mặt chữ. Đã đến Bản thành rồi, các người c*̃ng an toàn, chẳng lẽ còn muốn theo ta cả một đời? Ta không nuôi hai người nổi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ ước định lúc trước của chúng ta là được, tuyệt đối không thể bày mưu tính kế cho cô gái kia, cái khác ta không quản."
Tâm tình Đoàn Can Khải phức tạp khó tả.
"Thả ta như vậy, cô không sợ ta trợ giúp Diêm Hỏa La tiến đánh Triều Hạ?"
Mấy ngày ở chung, Đoàn Can Khải c*̃ng thấy rõ lập trường của Bùi Diệp, thiếu niên kỳ lạ này đứng bên Triều Hạ.
"Nếu ngươi có bản lĩnh này, vậy thì làm đi. Chỉ là thời điểm hai quân đối chọi nhớ chú ý an toàn, đừng bất cẩn mất đầu."
Bùi Diệp cười hai tay vòng trước ngực tựa vào toa xe, thế đứng lười biếng, phảng phất toàn thân không có xương cốt.
Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa mang hành lý của mình từ biệt với bọn người Bùi Diệp.
Trước khi đi, Đoàn Can Khải để lại một câu nói.
"Ta thiếu cô một ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685916/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.