Editor: Đào Tử
____________________________
Nhàn rỗi nhàm chán, Bùi Diệp cầm thư tịch vỡ lòng Cố Ương cho.
Muốn không thầy tự thông biết một hai chữ, kết quả nhìn không hiểu ra sao.
Từng chữ phía trên đều biết cô, nhưng cô không biết bọn chúng.
Bất đắc dĩ chỉ có thể đi tìm hai người Tần Thiệu nhờ chỉ điểm.
Vừa qua liền nhìn thấy thị nữ cũng thu xếp đồ vật của bọn họ vào hai cái rương tương tự.
"Thu dọn đồ đạc làm gì thế?"
Cô thuận miệng hỏi một câu.
"Cố tiên sinh muốn thừa dịp Diêm Hỏa La còn chưa chính thức tiến đánh Lệ thành, đưa chúng ta ra ngoài... Chiến hỏa đốt tới nơi này, đến lúc đó muốn đi c*̃ng khó." Gương mặt còn mang nét trẻ con của Tần Thiệu sa sút, đuôi mày cũng mất thần thái, "Nhưng ta không muốn cứ chạy trốn như vậy..."
Bùi Diệp nghe vậy khẽ giật mình.
Giờ cô mới hiểu thị nữ thu đồ vật vào rương không phải quét dọn vệ sinh mà là đóng gói hành lý.
"Này sao có thể tính trốn?"
Tần Thiệu thầm nói: "Nhìn bách tính Lệ thành lâm vào chiến hỏa, ta lại ngay trước đó rời đi... Cái này chưa tính trốn ư?"
Nhiệt huyết và lòng tự trọng của thiếu niên khiến cậu ta không thể nào tiếp thu được lựa chọn này.
"Chẳng lẽ cậu muốn bắt chước những người trung nghĩa kia, cùng Lệ thành tồn vong?" Không đợi Tần Thiệu mở miệng trả lời, Bùi Diệp cười mắt liếc thiếu niên lang ngây thơ, "Nhưng cậu ở lại có thể làm được gì? Tay không thể nâng, vai không thể gánh, luận mưu trí không bằng Cố tiên sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685912/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.