Editor: Đào Tử_________________________Cố, Cố Ương?Chân Lê Thù mềm nhũn, suýt nữa ngã phịch xuống đất."Lời ân nhân có ý là..."Bùi Diệp hời hợt ném ra một quả địa lôi, nổ đầu óc Lê Thù vang ong ong: "Nơi này chính là phủ đệ của Cố Ương."Bất ngờ hay không?Ngoài ý muốn hay không?Có vui vẻ hay không?Lúc này Lê Thù không biết nên bày ra biểu tình gì, nhưng c*̃ng thở phào một hơi.Hắn không biết Cố Ương, nhưng từng nghe không ít tin đồn liên quan đến Cố Ương, biết người này trong giới thanh danh không tệ.Danh sĩ khác trầm mê phong hoa tuyết nguyệt, xuân ưu thu buồn, duy chỉ có Cố Ương là cỗ thanh lưu, cũng là bộ mặt học trò cũ của một mạch Tần thị.c*̃ng bởi vậy, hắn mới để Lê Lộ giao vải vóc cho Cố Ương."Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền đi gặp hắn?"Đề nghị của Bùi Diệp bị Lê Thù uyển chuyển cự tuyệt.Một thì cho dù tính tình Cố Ương tốt c*̃ng không thích khuya khoắt tiếp đãi khách không mời mà đến.Thứ hai Lê Thù không cần soi gương đồng cũng biết hình tượng hiện tại của mình có khác gì tên ăn mày, bộ dạng này đi bái phỏng Cố Ương?Hắn vốn định sửa sang dung nhan một chút, đợi Cố Ương tỉnh ngủ.Ai ngờ kế hoạch chưa triển khai, thị nữ canh giữ ở khách viện nằm dưới hiên tỉnh giấc, mê mang trừng trừng tỉnh lại muốn đi tiểu đêm.Cô ta mở hai mắt nhập nhèm, mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng nam tính cao gầy xa lạ.Ý thức được điểm ấy, buồn ngủ đột nhiên bay mất."Kẻ nào! Lưu manh phương nào?"Khách viện của nữ khách, chớ nói nam tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685888/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.