Editor: Đào Tử
__________________________
Một góc quân doanh, lều trại nào đó.
Ánh đèn trong lều lập lòe, tràng cảnh thật mờ ảo.
Không khí ẩm ướt tranh nhau tràn vào cổ đến lồng ngực, bản năng cầu sinh khiến người nằm ở giường thi hình há miệng lớn, cướp lấy không khí có thể tiếp xúc được.
Còn chưa chờ hắn thở nổi, ngạt thở và dính chặt quen thuộc lại một lần giáng lâm.
Lê Thù cố gắng mở đôi mắt tụ đầy tơ máu giăng kín tròng trắng.
"Ngài còn không chịu nói sao?"
Tiếng nói lanh lảnh mà cay nghiệt từ bên trên truyền đến, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, làm người ta không nhịn được hoài nghi thanh âm này đến từ địa ngục.
Lê Thù cắn môi không lên tiếng.
Thống khổ thu hút tất cả giác quan thân thể, khiến đầu óc ngày thường tỉnh táo không cách nào vận hành, tìm không thấy lý trí của mình.
Hắn phí sức mở to mắt, trên mặt phủ kín hai tầng giấy bị thấm ẩm ướt, ngăn cách không khí, cũng làm cho việc hô hấp của hắn càng trở nên khó khăn.
Bởi vì đầu tay chân bị cố định trói chặt, ngay cả động đậy một chút cũng là hy vọng xa vời.
"... Thật đúng là kiên cường..."
Không biết qua mấy hơi, trên mặt đang đắp thêm giấy thành ba tấm, sau đó ba tấm đều bị bóc, không khí lạnh đập vào mặt, để Lê Thù có thể có thời gian th* d*c. Nhưng chưa tiếp xúc không khí quý báu bao lâu, người bên cạnh lại cầm một tờ giấy.
Khóe mắt Lê Thù quét qua, trải nghiệm lúc trước khiến hắn rùng mình một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4685884/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.