"Chị Trần Anh, không phải chị thích thanh niên trí thức Tống lắm à?" Lý Thúy Hoa nghe được người khác nói chuyện, nhìn sang Trần Anh đang ngồi nhổ cỏ, "Hiện tại Tống nhạt là người nhà hoa khôi Đường rồi, chị chả mơ được nữa."
Trần Anh khinh thường liếc nhìn Lý Thúy Hoa đang tiếc nuối, "Ai nói là chị đây thích anh ta?"
"Ai... Chị không vui à? Trước kia không phải chị trộm cho người ta trứng gà sao? Em thấy hết đấy." Giọng nói của Lý Thúy Hoa có hơi lớn, "Có điều người ta lại không muốn. Ha ha, đúng là Tống nhạt."
Trần Anh cau mày, có hơi không vui, 'Thúy Hoa, không có chứng cứ thì chớ nói lung tung, chị mày đây đã có hôn phu rồi, làm gì có dây dưa không rõ với thanh niên Tống chứ? Nếu mày còn bôi bác chị nữa, cẩn thận chị tìm đến tận họ Lý nhà mày nói chuyện."
"Èo..." Lý Thúy Hoa không thoải mái. Cô thấy rõ ràng từ lúc thanh niên trí thức Tống đến đây, Trần Anh lúc nào cũng sáp đến hỏi chuyện, người có mắt ai cũng thấy được, giờ còn che che giấu giấu, cũng biết danh dự à?
Có biết xấu hổ hay không, rõ ràng đã có vị hôn phu, thế mà còn muốn cò cưa thanh niên trí thức Tống, cũng không nhìn lại cái vẻ khô đét của mình, người ta sẽ thèm để ý đến mình chắc?
"Chị, Thúy Hoa nói thật à?" Trần Phương Phương đứng gần đó nghe được lời Lý Thúy Hoa, lặng lẽ như mèo đến gần, "Chị thích thanh niên trí thức Tống thật hả?"
"Không thể nào." Trần Anh có hơi đau đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/679816/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.