Chương trước
Chương sau
Chỉ còn cách một sợi tóc là lưỡi đao chém trúng cổ Tế Độ.  
Keng!  
Ngao Bái giật mình.  May mà gã chú trọng đứng tấn, nên cái đẩy mạnh của khí giới nào đó vào lưỡi đao đã không làm gã ngã lộn nhào về phía sau, tay cầm đao cũng vững nên gã không bị sống đao bật ngay vào mặt.
Sau khi khí giới bay đến với luồng lực đạo trầm trọng, kìm hãm đường đao của Ngao Bái rồi, lập tức dội về điểm xuất phát.
Ngao Bái còn đang giật mình, thì vù một tiếng, vật thể kia tiếp tục bay đến, tấn công bả vai bên phải của gã.  Thế công như vũ bão.
Ngao Bái nghe luồng gió mạnh đẩy tới.  Soạt!  Gã hụp người xuống, để vật thể đánh vào khoảng không.  
Binh!  Vật thể trượt mất mục tiêu, đập vào mặt đất, quay trở về công kích bả vai bên trái của Ngao Bái.  
Soạt thêm một tiếng nữa, Ngao Bái nhảy lui về sau mười thước, thành công tránh bị tập kích.  
Nội ngoại công phu của Ngao Bái đều đã đạt đến cảnh giới cao thủ nhất lưu rồi, bằng không thì làm sao giữ được thịnh danh mấy chục năm không hề suy vi?  Thế mà bây giờ đây, mặt gã lộ vẻ băn khoăn.  Tạm tha Tế Độ một mạng, gã lia mắt khắp khu rừng tìm người vừa lén lút tấn công gã.
Món binh khí lúc nãy bay với tốc độ cực nhanh, kình lực khi chạm lưỡi đao cũng cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm vì quá bất ngờ nên Ngao Bái đã không nhìn rõ thứ khí giới đó, nhưng có thể tiếp thanh bảo đao, hẳn phải chém sắt chặt đá như chơi.  
Ngao Bái tự trách bản thân đã hơn mấy chục năm không chú tâm tới chuyện trong giang hồ nữa, thành ra những nhân vật lớn trong giang hồ, gã không biết một người nào cả.
Ngao Bái còn đang quét mắt tìm kiếm thì vụt một cái, bạch y nam nhân xuất hiện.  Chàng ta đứng trước một bụi tre, mọc cách Ngao Bái năm mươi thước, nhưng bóng dáng chỉ chớp lên xong mất hút, lại thình lình hiện ra trước mặt Tế Độ và Hà Tử Lăng.
Ngao Bái thầm đánh giá khinh công của bạch y nam nhân, với khoảng cách năm mươi thước, mà đôi chân người đó chỉ chấm đất đúng một cái rồi vọt đến trước mặt Tế Độ và Hà Tử Lăng rồi.  Ngoài bước chân nhanh như chớp, vạt áo không hề phấp phới, nhất là khi chân chạm đất, không phát ra chút tiếng động, cũng không làm bụi cát bay lên.
Tuy lúc bạch y nam nhân triển khai khinh công, Tế Độ cũng như Ngao Bái chỉ thấy một bóng trắng nhờ, đang lao đi trong gió, mặc dù thân pháp người đó nhanh nhẹn thực khó hình dung được nhưng Tế Độ vẫn biết người đến tiếp ứng cho chàng không ai khác hơn Cửu Dương.  
Trước khi Cửu Dương đến Thái Hành Sơn, ngoài đeo chiếc mũ rơm, chàng còn dùng thêm miếng vải trắng bịt kín nửa phần dưới khuôn mặt, chỉ chừa có đôi mắt.  
Tế Độ định đưa Hà Tử Lăng rời khỏi rừng để tìm người chữa trị vết thương cho nàng, nhưng chất độc trên vai chàng đã xuống tới hạ bàn, khiến chàng không đứng vững được nữa.  Tế Độ buông người ngồi xuống cỏ, ôm thân hình mềm oặt của Hà Tử Lăng.  
- Nhà ngươi là ai?
Tế Độ nghe Ngao Bái hỏi Cửu Dương bằng giọng bực bội.  Đương nhiên Ngao Bái bực bội, vì đã sắp diệt được cái đinh trong mắt thì có kẻ đến phá đám.
Ngao Bái hỏi rồi không nghe Cửu Dương đáp, nghĩ đối phương có ý coi thường mình, càng thêm khó chịu, nhưng gã không động đao xuất thủ.  Gã cần thời gian quan sát cây quạt nom hết sức bình thường kia.  Nan quạt chỉ làm bằng gỗ thôi, mà có thể tiếp thế đao vô cùng tinh xảo, sau đó không hề sứt mẻ, chứng tỏ công lực đối phương vô cùng phi phàm.  Một lần nữa Ngao Bái nhớ lại giây phút cây quạt chạm thanh hắc đao, nếu lúc đó hai chân gã không bám trụ vào mặt đất, vững chãi như bàn thạch, có lẽ đã bị sức lực của cây quạt đẩy giật lùi.  
Đúng là võ công Cửu Dương tuyệt nghệ chốn võ lâm, vô song trong thiên hạ rồi, nên tuy chỉ dùng cây quạt gỗ mà chẳng khác gì một thanh bảo đao cả.  Khí giới khi được chàng ném ra mang theo kình phong, vừa lợi hại vừa chuẩn xác, nếu bị bất cứ đầu quạt hay nan quạt đâm trúng thì không khác chi bị trúng một nhát đao.
Tự xưa tới nay, Ngao Bái cứ nghĩ bản thân là nhân vật có võ công tuyệt luân, không ngờ hôm nay lại bị một người không rõ lai lịch và mặt mày làm cho nghĩ ngợi.  
- Nhà ngươi dám cả gan xen vào chuyện của ta, thằng nhóc Khang Hi đã cho nhà ngươi bao nhiêu danh lợi hả?
Ngao Bái hỏi.
Bình sinh, Cửu Dương rất căm giận những ai làm việc ác độc.  Đối với chàng, người học võ nếu chẳng thể vệ quốc an dân thì cũng nên làm điều nghĩa hiệp cứu khốn phò nguy.  Còn hạng dùng võ nghệ hành động tàn ác thì…  Cửu Dương nói:
- Tại hạ chỉ một lòng muốn bắt khâm phạm trong lòng bá tánh, không cần hoàng thượng cho thăng quan tiến chức.
- Vậy nhà ngươi tên họ là gì?
- Tại hạ tên họ gì không quan trọng, điều quan trọng là chẳng những tại hạ đến đây truy bắt ông, còn truy bắt cả nhóm người Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất Long, cùng bọn quan viên chuyên đi theo ba người các ông làm chuyện ác.  
Ngao Bái nghe Cửu Dương nói mấy câu như chém đinh chặt sắt, chẳng nể nang gã, cứ như trong tay đang nắm chắc phần thắng lắm, cười nói:
- Khâm phạm trong lòng bá tánh?  Vậy nhà ngươi nói thử xem, những quan viên của tam mệnh đại thần chúng tôi đã phạm những lỗi lầm gì?
Cửu Dương nghĩ đến bọn lính áo đỏ trong chợ Đông Thành, ngoài phẩm hạnh không tốt, mà há phải chỉ không tốt!  Bọn chúng còn cướp bóc gian dâm, làm cho nhiều người lâm vào thảm cảnh gia phá nhân vong nữa, chẳng từ điều gì mà bọn chúng không làm.
- Lỗi lầm gì ông dư biết - Cửu Dương nói - Những chuyện bọn lính áo đỏ và tam mệnh đại thần đã làm, trái với luân thường đạo lý, dù cho Đức Phật nhìn thấy cũng chán ghét.
Ngao Bái nghĩ bụng năm xưa gã một mình một đao tung hoành khắp thiên hạ, tự xưa tới nay không kẻ nào dám nói nửa câu vô lễ với gã như vầy.  
Nhưng Ngao Bái vẫn chưa muốn lãnh giáo võ công Cửu Dương, vì ngoài muốn tiếp tục quan sát khí giới, gã còn muốn kéo thêm chút ít thời gian, chờ Huyết Trích Tử vào đây cùng tác chiếc.  
- Vậy thì sao?  Nhà ngươi thật sự nghĩ có thể bắt được lão phu ư?  Lão phu sống đến chừng này tuổi, cầm quyền quản lý quân đội bao năm, ngay cả ông Trời cũng không làm gì được ta.
- Chỉ là quả báo chưa tới mà thôi - Cửu Dương nói, dừng một chút, chàng nói tiếp - Nhân tiện nhắc đến ác giả ác báo, lúc nãy tại hạ đứng phía xa, quan sát đã thấy đỉnh đầu ông có uế khí xung thiên.  Nếu tại hạ tính không sai, trong vòng năm năm, ông nhất định gặp tai kiếp giáng xuống.
Ngao Bái ngửa mặt lên trời cười rộ.
- Nhà ngươi nghĩ ta sẽ tin mấy lời ngông cuồng của một hậu sinh như ngươi ư?
- Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu.  Ông không tin lời tại hạ không sao, tại hạ không phải tốn thời gian nói cách hóa giải tai kiếp của ông.
Ngao Bái nghe Cửu Dương dùng ngữ điệu trầm ổn hữu lực, nói chuyện với mình, trong giọng nói biểu lộ sự tự tin mạnh mẽ.  Tính tò mò trỗi dậy, Ngao Bái nói:
- Được, vậy tên thầy bói mù sờ đuôi voi nhà ngươi hãy nói cách hóa giải tai kiếp của lão phu cho lão phu nghe thử xem sao.  
Hai tay Cửu Dương chắp để sau lưng, chậm rãi nói:
- Lãng tử chi quá dã, như nhật nguyệt chi, thực thiên quá dã nhân giai kiến chi, cánh dã ngân giai ngưỡng chi.  
Ngoài công phu cao thâm, Ngao Bái còn là người có học, nên gã nghe biết mấy câu này là mấy câu viết trong Kinh Lăng Nghiêm.
Trong Kinh Lăng Nghiêm nói: “Lãng tử hồi đầu kim bất hoán,” nghĩa là người lang bạt hư đốn đến tầm cỡ nào, nếu biết hồi tâm thức tỉnh, ăn năn hối cải, thì phẩm chất và đạo đức của người đó vẫn trở lại nguyên thể trong sáng như cũ.  
Câu: “Lãng tử chi quá dã, như nhật nguyệt chi,” nghĩa là người phạm phải sai lầm như nhật nguyệt trên trời bị mây che phủ, thiên hạ ai cũng đều ngó thấy, mai này có muốn trốn cũng không được.  
Còn câu: “Thực thiên quá dã nhân giai kiến chi, cánh dã ngân giai ngưỡng chi,” có nghĩa nếu người làm lỗi biết hối lỗi, sửa chữa lỗi lầm, thì nhật nguyệt sẽ được tái hiện, mây sẽ tan đi, tất cả mọi lỗi lầm đều sẽ được xóa bỏ, như nước chảy dưới gầm cầu vậy.  
Nhưng Ngao Bái tin vào số lượng quân đội mà gã đang nắm giữ.  Hơn nữa bấy lâu tính gã tự cao, cho rằng đao pháp đã rèn luyện cực kỳ tinh thục rồi, trên đời khó có người có tài nghệ hơn gã được nên lắc đầu nói:
- Nhà ngươi đã phí lời, lão phu là võ quan, không hiểu nhiều văn chương.  Ta chỉ biết hiện tại ta có thể một tay che trời, một tay hô phong hoán vũ.  Cho nên lãng tử trong câu nói của nhà ngươi chẳng những không hối cải, trái lại còn khuếch trương ra thêm nữa.  Ha ha ha, ha ha ha!
Dứt lời lại nổi một tràng cười rộ.
Thật sự Cửu Dương đã nhìn ra kế hoãn binh của Ngao Bái từ ngay ban đầu, nhưng vì cũng muốn quan sát thanh hắc đao.  
Cửu Dương nhớ chàng đã từng xem Binh Khí Phổ.  Trong quyển sách Lộ Thần viết về các loại khí giới, Lộ Thần đã có nhắc đến đao pháp của Sát Thủ Thiết Đầu Công.  Lộ Thần cho biết đó là thứ đao pháp chỉ công không thủ, chiêu này vừa dứt chiêu kia lập tức đến ngay, liên miên bất tận tưởng như không bao giờ ngừng lại.  Hơn nữa ngoài đao pháp vô cùng xảo diệu, tuyệt không sơ hở chút nào, Ngao Bái cũng đã trải qua rất nhiều trận đánh lớn, cái danh hiệu “Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ” thực không phải ngẫu nhiên mà được.
Cửu Dương nhìn thanh đao đen tuyền sáng bóng, biết cuộc tranh tài này hễ sơ suất một tí là ngai vàng của Khang Hi sẽ tiêu tan ngay, và đương nhiên tính mạng chàng cũng khó bảo tồn được.  Cho nên chàng mới tập trung tinh thần tìm chỗ sơ hở của thanh hắc đao.
Nhưng Cửu Dương nghĩ đến cảnh bọn Huyết Trích Tử vào rừng cùng Ngao Bái tác chiến, chàng dời mắt khỏi thanh hắc đao, nhìn thẳng mặt người đàn ông tay nắm đại quyền binh mã trong nước, nói:
- Vậy sao?  Vậy ông phải thử xem có thể bước qua cái ải này của tại hạ trấn giữ không trước đã!
(còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.