Hà Tử Lăng hỏi Tế Độ rồi cũng như chàng, không dịch chuyển, mũi kiếm trong tay nàng vẫn chúi xuống đất. Hà Tử Lăng đương nhiên biết Tế Độ là ái đồ của Long Thiên Hổ nên đã được chân truyền sở đắc một đời của Võ Ma. Nàng đoan chắc võ công chàng hẳn phải đạt tới cảnh giới thượng thừa nên chưa dám ra tay động thủ trước. Cũng chính vì thế mà có đến nửa khắc trôi qua cục diện giữa hai người vẫn nhùng nhằng như vậy. Tuy Hà Tử Lăng đứng trong tầm ném ám khí của Tế Độ, gần trong gang tấc, nhưng nàng tỏ ra không hoảng sợ một mảy may. Vì kiếm pháp độc môn của nàng chú trọng nhất chính là hộ tâm, thanh tĩnh như nước trong hồ, một cảnh giới vô ưu vô nhiễm. Nói cách khác, là phải toàn tâm toàn lực xóa bỏ hoàn toàn mọi rung động về mặt tình cảm, tất cả những hỷ nộ ai lạc phu thê chi ái đều phải gột rửa ra khỏi đầu. Tâm và trái tim người sử kiếm ví như nước hồ, tình cảm chất chứa phức tạp khác nào mặt nước luôn gợn bọt lăn tăn. Vì lẽ đó không thể phản chiếu sắc nét được sự vật. Vậy chỉ có thể gạt bỏ triệt để những tình cảm trần tục, để trong xanh và tĩnh lặng thì mới có thể như một tấm gương soi tỏ được các thế tấn công từ kẻ địch. Hai người tiếp tục nhìn nhau trân trối. Cuối cùng, Hà Tử Lăng vung kiếm lên. Nàng cảm giác trong người nàng huyết quản như đang thu hẹp lại, khiến cho máu lưu chuyển thật nhanh, đem tới cho nàng một nguồn năng lượng khổng lồ chỉ chờ đợi thời cơ bộc phát. Hà Tử Lăng nhớ lại nguyên do, mười mấy năm nàng đã khổ luyện kiếm thuật để làm gì? Chính là cho giây phút này, nàng nhất định phải đánh thắng người đàn ông trước mặt nàng rồi trở về ám toán xa giá, nhất định nàng phải sử dụng toàn lực để vượt qua cái ải trước mặt nàng. Nghĩ là làm, Hà Tử Lăng mau chóng chùng gối lấy điểm tựa, mũi chân khẽ điểm, phút chốc bật lên, lao vút tới Tế Độ như tên rời cung. Hà Tử Lăng siết lấy chuôi kiếm trong tay nàng, vận sức chém ra, kiếm chiêu biến thành một dải kim quang. Lưỡi kiếm còn chưa tới nơi kiếm phong đã rít lên rát mặt Tế Độ. Soạt! Tế Độ không đỡ kiếm chiêu từ Hà Tử Lăng mà lách mình sang một bên, tránh khỏi chiêu thức ảo diệu bằng một khoái chiêu trong bộ pháp Phi Hành Di Thiên của bang phái Phiên Tử Môn. Hà Tử Lăng đánh ra chiêu kiếm đầu tiên không trúng Tế Độ, nhưng nàng không do dự một mảy may, chẳng cần lừa thế hay suy nghĩ các chiêu thức tiếp theo, xuất liền mười kiếm chiêu liên tiếp. Chiêu nào chiêu nấy nhanh như chớp giật, khí thế như mãnh long xuất hải, mạnh mẽ hơn cả cuồng phong bão táp. Tế Độ thấy công lực Hà Tử Lăng thâm hậu, cất tiếng khen: - Khá lắm! Rồi tiếp tục dùng mấy chiêu bộ khoái cũng trong bộ pháp Phi Hành Di Thiên chuyển người tránh né một loạt các kiếm chiêu. Tế Độ nhường Hà Tử Lăng mười một chiêu sau đó phát chiêu đánh trả lại. Tế Độ vung tay phải, hữu chưởng quét ngang cổ Hà Tử Lăng. Vù! Chưởng phong đi tới cổ Hà Tử Lăng, cắt đứt một lọn tóc của nàng. Phựt! Hà Tử Lăng nhìn mấy sợi tóc bay lả tả trên đất, cả mừng khi nãy nàng ngã người ra phía sau tránh được. Bằng không, đầu nàng chắc chắn cùng chung số phận với mấy sợi tóc đang nằm trên đất rồi. Hà Tử Lăng không ngờ Tế Độ có thể vừa tránh đòn vừa phản đòn nhanh đến thế, bèn liên tiếp thoái lui ba bước, định thần rồi mới thi triển một đường kiếm tiếp tục tấn công. Hà Tử Lăng hoành tay, vẫy kiếm chém về phía trước một nhát, nhưng vẫn như trước, Tế Độ nghiêng người sang bên trái né rất nhanh, khiến một kiếm của nàng chỉ chém vào khoảnh không. Thực tình thì lúc Tế Độ tung ra chưởng pháp chủ yếu là muốn cảnh cáo mà thôi, phát chưởng đó chàng chỉ dùng năm phần công lực, với mục đích muốn Hà Tử Lăng tự biết thua mà rút lui. Ngờ đâu Hà Tử Lăng không hề chùng chân. Nàng đã sớm vứt bỏ nguy cơ lạc bại thân vong nên một chút sợ hãi cũng không có, vung gươm đánh át vào những yếu huyệt trên mình Tế Độ, khí thế hào hùng như chẻ tre. Hà Tử Lăng khua kiếm đảo qua đảo lại chém ngang ngực Tế Độ, dụng nhiều thế kiếm rất hiểm ác, quyết chí hạ cho bằng được chàng để có thể trở về hẻm núi giết người ngồi trong cỗ xe. Tế Độ vừa chống đỡ thành công một kiếm chiêu, Hà Tử Lăng đã biến sang chiêu thức khác, trong một kiếm chiêu ẩn tàng đến vài hậu chiêu hết sức phức tạp. “Kiếm thuật này rất lợi hại!” Tế Độ thầm so sánh với kiếm thuật của Tôn Hứa Khải. Mỗi khi Hà Tử Lăng thi triển đường kiếm thì kiếm ý nhẹ nhàng phiêu hốt hơn Tôn Hứa Khải gấp ba lần. Tay Hà Tử Lăng uyển chuyển mềm mại như những dải lụa, nhưng mũi kiếm đi dữ dội như sóng Trường Giang, cuồn cuộn đổ xô vào chàng. Từng đường kiếm phát ra hàng vạn đạo kim quang, ồ ạt chảy như dòng thác. Nàng giao chiến theo kiểu hoàn toàn bỏ thủ chỉ tấn công. Thực đúng với tinh thần có đi không về của nàng. Lúc này trời đang xế chiều. Trước hẻm Thái Hành Sơn vẫn còn vang lên tiếng gươm đao va vào nhau chát chúa. Ở trong rừng tre gió núi thổi đìu hiu trên đầu cây ngọn cỏ, hàng vạn chiếc lá tre dưới kiếm phong mãnh liệt rơi lả tả đầy đất. Hà Tử Lăng phóng mấy trăm kiếm chiêu nữa đều bị Tế Độ hóa giải hết. Thế là nàng buộc phải triển khai tuyệt kỹ kiếm thuật đánh ra. Tế Độ thấy cuối cùng Hà Tử Lăng cũng sử tuyệt kỹ kiếm pháp, quyết chí hạ bằng được chàng, không giữ lại chút gì, trong lòng tự nhiên cảm thấy buồn. Trước mắt Tế Độ, bóng kiếm của Hà Tử Lăng tự nhiên hoa lên. Chàng định thần lại được rồi, thấy thanh kiếm đang hướng vào yết hầu chàng, phạt ngang. Tế Độ định rút phi đao ra khỏi tay áo để sử tuyệt kỹ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao đánh trả, nhưng trong trạng thái tiếc nuối về mối quan hệ giữa hai người, chàng chỉ tả chưởng bảo vệ huyệt Thiên Đột. Hà Tử Lăng biết rõ Tế Độ sẽ không sử tuyệt kỹ đao pháp với nàng, nên khi chàng giơ tay cử tả chưởng, lập tức chuyển hướng mũi kiếm dịch từ cổ chàng xuống ngực chàng, nhắm vào huyệt Trung Phủ, đâm ra. Bản lĩnh này của Hà Tử Lăng khiến Tế Độ sửng sốt. Lúc nãy chàng thấy rõ chiêu thức của nàng tấn công huyệt Thiên Đột, nào ngờ kiếm chưa đi hết tầm, cách người chàng hai phân đã biến thành chiêu thức khác, từ phạt ngang thành đâm thẳng vào huyệt Trung Phủ, kiếm đi nhanh tựa mãng xà mổ vào trước ngực. Tế Độ không sao tránh khỏi, chỉ có thể dựa vào chân khí hộ thể. Keng! Tế Độ gồng mình vận nội lực Hạo Thiên Thập Tháp lên ngực làm bật văng mũi kiếm của Hà Tử Lăng ra ngoài. Bằng vào nội công, vùng da trên ngực chàng hóa thành thuẫn, bảo vệ huyệt Trung Phủ, không để kiếm xuyên tử huyệt. Hà Tử Lăng nhìn Tế Độ bằng ánh mắt nể trọng. Hai người đấu thêm mười hiệp nữa. Lúc nào Hà Tử Lăng cũng hạ thủ chẳng chút lưu tình, cứ đâm chém vùn vụt vào người Tế Độ, lưỡi kiếm như mãng xà quấn lấy chàng, không lúc nào rời khỏi các tử huyệt đạo trên người chàng. Sang tới hiệp thứ năm mươi mốt, Tế Độ biết cứ dằng dai mãi thế này với nàng không phải cách, bèn quyết định không nhượng bộ nữa. Chàng dùng một trong mười lăm thế của Ngũ Thập Lộ Liên Quyền phóng đòn quyền chặt vào mạch môn trên cổ tay cầm kiếm của Hà Tử Lăng. Hà Tử Lăng xoay kiếm thu tay về. Tuy nhiên thật kỳ lạ, đòn quyền của Tế Độ xem ra kình lực đầy đủ nhưng nắm tay chưa phóng đến nơi lại đột ngột hóa thành một chiêu trong Thập Nhị Lộ Hành Quyền, đấm tới vai nàng. Chiêu này tung ra từ nắm tay Tế Độ có thể ví như tên lắp trên cung, ẩn chứa kình lực vô cùng mạnh mẽ. Bốp! Vai Hà Tử Lăng lãnh trọn đòn quyền hiểm hóc. Nàng đánh rơi cả thanh kiếm xuống đất, nghe lẻng kẻng mấy tiếng, chưa kịp hồi khí, Tế Độ liền xuất thêm một cước đá ra. Chân chàng từ dưới phạt mạnh vào đầu gối bên phải của Hà Tử Lăng. Hà Tử Lăng tránh cước pháp bằng cách nhảy lên cao hai trượng. Tế Độ lại biến chiêu. Hà Tử Lăng rơi xuống đất, trên đường rơi xuống nàng ngó thấy một thế đá hóc búa gọi là Đồng Tước Đơn Phi đang chờ bên dưới. Nàng nhìn chân Tế Độ hướng lên, cuống cả tay chân, không biết phải làm sao. Mặt Hà Tử Lăng tái xanh, bấy giờ nàng mới nhận ra Tế Độ không hề hăm dọa nàng. So với nàng, võ nghệ chàng mạnh hơn gấp bội. Khi chàng phát chiêu đánh trả thật sự, trông các chiêu thức cứ như những hư chiêu, nhưng nếu nàng không đón đỡ thì không chừng hư chiêu đó lại trở thành thực chiêu. Ngặt một nỗi nàng có đón đỡ những thực chiêu thì chiêu thức của chàng chỉ đi tới một phần ba cũng sẽ biến đổi thành chiêu thức khác. May là trong lúc hoảng loạn, Hà Tử Lăng kịp thời nghĩ đến cây trâm cài tóc, vội rút ra, phóng thẳng xuống huyệt Dũng Tuyền nằm phía dưới lòng bàn chân Tế Độ, buộc chàng thu chân về. Hà Tử Lăng thành công đáp xuống đất không hề hà gì. Tuy tránh được cước pháp nhưng nàng vẫn cảm thấy như mình vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan trở về. Hai người tiếp tục đi đòn. Không biết cả hai đã qua lại tổng cộng bao nhiêu chiêu rồi. Nhưng thời gian càng trôi đi, Hà Tử Lăng không có kiếm hộ thân nên có nguy cơ để lộ tử huyệt nhiều hơn thảy, dù là Tế Độ chưa sử phi đao tấn công nàng. Thêm một khắc nữa trôi qua, Tế Độ bắt đầu dụng phi đao. Trong một lần chàng đánh bật Hà Tử Lăng ra ngoài khoảng ba thước, Tế Độ khẽ vẫy bàn tay trái. Vèo! Từ nơi ống tay áo Tế Độ một lằn sáng vọt ra. Nhưng không muốn đả thương Hà Tử Lăng nên khi Tế Độ phẩy ống tay áo đã dùng tay trái, mà những cây đao cất trong tay áo bên trái chỉ là những thanh đao đã được trở đầu, đao pháp vì vậy đánh ra rất yếu, thế đi cũng chậm. Đương nhiên Hà Tử Lăng hoàn toàn né được. Vù! Hà Tử Lăng nghe tiếng gió rít lên trước mặt, bèn gấp rút né sang trái một chút. Phi đao vụt qua vai nàng, bay xa hơn trượng, mất hút trong một lùm cây. - Hảo, cuối cùng nhà ngươi cũng sử phi đao! Hà Tử Lăng nói, lửa hận thù trong mắt nàng càng bốc lên ngùn ngụt. Không màng hộ thể nữa, nàng dồn hết sức lực phóng tới trước mặt Tế Độ, tấn công trực diện vào chàng. Tế Độ thấy Hà Tử Lăng quyết thí mạng công kích chàng trực diện, rơi vào trạng thái bối rối. Chàng không biết phải hành động, xử trí thế nào với nàng? Do Tế Độ bối rối nên không thể bình tâm điều thần trở lại, mà đối với môn phái võ công Phiên Tử Môn thì rất cần phải được tịnh tâm. Hà Tử Lăng bắt lấy sơ hở này của Tế Độ, càng bỏ mặc các tử huyệt trên người nàng hơn. Bốp! Quả nhiên Tế Độ trúng một cước từ Hà Tử Lăng vào bả vai. Chàng vừa kịp vận sức đẩy bàn chân nàng ra khỏi vai thì phát hiện bên sườn đau nhói, hẳn do bị dính thêm đòn từ nàng nữa. Tế Độ bèn theo phản xạ vung tay phải, trong tay áo chàng liền bắn ra một thanh phi đao. Lúc nãy, Tế Độ ném đao bằng tay nghịch, chiêu thức đương nhiên yếu hơn, lại ngược hẳn với lề lối thông thường nên đao không khỏi đi chậm vài phần. Nhưng lần này chàng sử tay thuận. Hà Tử Lăng không sao tránh kịp, sắp sửa trúng phải chiêu trí mạng vào ngực. Tuy nhiên, Tế Độ không muốn để mũi đao chạm vào ngực nàng, sợ gây thương tích trầm trọng hoặc có thể đoạt mạng nàng nên sau khi ném đao, vội đánh một chưởng vào cán đao. Mũi đao vì vậy trong tích tắc bị đảo đi rất nhanh, chỉ hớt trúng cánh tay Hà Tử Lăng. Hà Tử Lăng trúng đòn, song vẫn bỏ mặc thương tích đang chảy máu, tiếp tục tung quyền phản công. Tế Độ lạng người sang một bên, trước khi vung tay phải lên lần thứ hai. Toàn thân Hà Tử Lăng đều lộ hiểm huyệt, vẻ như muốn tự tử. Tế Độ cả kinh, lao theo chộp lấy cán đao kéo lại, làm mũi đao chuẩn bị đâm vào cổ Hà Tử Lăng một lần nữa dừng ngay trước cổ nàng. Hai người đối diện nhau. Tế Độ vẫn cầm cán đao, nhìn Hà Tử Lăng, nói: - Người chết đã chết, cách cách không nên cứ mãi cuốn vào phục thù rửa hận. Cách cách còn trẻ, còn có tương lai. Xin hãy nghĩ đến bản thân là hậu duệ cuối cùng của Nhiếp Chính Vương, hãy buông bỏ hận thù trong lòng. Mặt Hà Tử Lăng dửng dưng. Tế Độ lại nói: - Cách cách không phải đối thủ của hạ quan. Cách cách vốn biết rõ điều đó. Bằng chứng là thanh đao trong tay hạ quan. Cách cách là người thông minh, có thể sở hữu kiếm thuật đến độ buộc hạ quan phải sử dụng phi đao đánh trả đương nhiên là người có đầu óc sáng sủa. Mà đã là người có thể ngộ được các chiêu thức thượng thừa trong kiếm thuật cũng phải nên dùng đầu óc đó để suy nghĩ. Cách cách đừng sa vào việc phục thù rửa hận. Nếu hạ quan có cách khuyên hoàng thượng khôi phục danh hiệu cho cả nhà cách cách và xây lại mộ phần cho Nhiếp Chính Vương, cách cách có thể nào buông bỏ hận thù không? Hà Tử Lăng phớt lờ đề nghị giảng hòa, hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta đã từng tuyên thệ không đội trời chung với con cháu Sùng Đức Đế. Ta phải chính tay giết con cháu hắn, trả thù cho a mã ta. Cho nên, Định Viễn đại tướng quân, nhà ngươi tốt nhất là giết chết ta đi, đừng nhiều lời khuyên ta quy hàng, vô ích thôi! Tế Độ dùng ánh mắt đau khổ nhìn Hà Tử Lăng, nói tiếp: - Quen nhau bao lâu, cách cách nhất quyết đoạn tuyệt tình cảm với hạ quan vậy sao? - Ha ha ha ha! – Hà Tử Lăng cười lớn nói - Sự tình đã phát triển đến thế này rồi còn thời gian đứng đó mà nhắc đến chữ “tình” ư? Tế Độ khẽ chau mày trước câu trả lời của Hà Tử Lăng. Nàng nói xong, tiếp tục cười nhạt vào mặt chàng. Hà Tử Lăng thấy rõ trong mắt Tế Độ không ngừng hiện lên những tia đau khổ nhìn lại nàng. Nàng biết rõ người đàn ông trước mặt nàng sẽ không bao giờ hạ thủ với nàng. Quả thực Tế Độ hạ phi đao xuống. Lúc chàng vừa hạ tay xuống, môn hộ trước ngực liền lộ ra sơ hở. Hà Tử Lăng chớp lấy cơ hội tốt đó, hữu chưởng chuyển vụt trở thành trảo, năm đầu ngón tay thu lại như móc câu, bấu sâu vào bả vai bên trái của Tế Độ. Tế Độ dính trọn đòn hiểm, nghĩ tới chỗ mình vì tình nghĩa mà bị ám toán lén lút, bất giác trong lòng không nén nổi tức giận. Nội lực Tế Độ cao hơn Hà Tử Lăng nhưng do móng tay nàng có tẩm độc nên Tế Độ liên tục vận khí lên vai vẫn không thể đẩy lùi chân khí của nàng. Hà Tử Lăng ghim năm ngón tay sắc lẹm vào vai Tế Độ, lại dùng bàn tay không sử trảo kẹp lấy lưỡi đao, đoạt lấy phi đao rồi dùng chính thứ vũ khí của Tế Độ truy ra. Thần trí Tế Độ mơ hồ. Chàng thấy đao quang như bạch xà điểm tới người chàng, một mũi đao bỗng tách ra làm hai mũi bén nhọn như lá tre, chia ra trên dưới tấn công huyệt Thiên Đột và huyệt Trung Phủ. (còn tiếp)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]