Chiều hôm đó Tế Độ đến trại trẻ mồ côi ngoài thành tìm Cửu Dương. Lúc này mưa đã tạnh, bọn trẻ đang chơi đá cầu ngoài sân. Tiểu Bảo đang tâng cầu bỗng thấy một người đàn ông tướng mạo chắc nịch to khỏe hơn người ngồi trên lưng một con ngựa đen tuyền từ xa tiến lại. Con ngựa mà Tế Độ cưỡi cũng cao to, rất hợp với chàng. Loại ngựa Tây Tạng này Tiểu Bảo thích lắm, chỉ nhìn thôi cũng khiến nó phải sáng mắt.
Con ngựa đen này vốn không phải của Tế Độ, vì trước kia chàng đã quen cưỡi con ngựa quý có bốn vó màu trắng như băng, toàn thân màu đỏ theo đúng kiểu “huyết vân bộ tuyết,” nghĩa là mây đỏ đạp tuyết, uy phong thần tuấn phi thường. Tuy nhiên chàng đã tặng con huyết mã cho Lâm Tố Đình, cho nên con ngựa đen này chỉ để thay thế, tuy không hẳn là ngựa hãn huyết hiếm thấy nhưng cũng được coi là loại ngựa quý. Và nó cũng chính là con ngựa khiến chàng té ngựa ở biệt viện dẫn đến việc bị thương ở tay. Ngoài ra, Tế Độ còn dắt theo con ngựa màu nâu.
Ban đầu, Tiểu Bảo có hơi kinh ngạc vì nó thấy Định Viễn đại tướng quân đột nhiên xuất hiện. Tuy chàng không nhìn nó cũng làm cho nó phải chết khiếp. Nhưng mà sau một hồi quan sát, nó lại nhận thấy chàng cũng không có gì đáng hãi như lời Phi Yến đã bảo. Khuôn mặt chàng tuấn tú, góc cạnh, dáng vẻ đường hoàng chính trực. Lại nữa nó cảm nhận được tia ấm áp toát ra từ ánh mắt chàng khiến cho cảm xúc khẩn trương trong lòng nó giảm dần.
Tế Độ cho ngựa dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-3-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-tinh-nhi-nu/947245/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.