Editor: Đào Tử
____________________________
Dám động không? Không dám động, không dám động!
Lá trúc khẩn trương nín thở, ngoan ngoãn ở trong tay áo thiếu niên không dám động đậy.
"Thiệu đệ, đam mê này của cậu vẫn không thay đổi."
Nhìn người bạn đem một mảnh lá trúc bỏ vào tay áo, thiếu niên lớn tuổi hơn kia không nhịn được lấy tay đỡ trán.
Với gia thế thân phận người bạn, muốn vật gì không được?
Hết lần này tới lần khác thích nhặt đồ vật ở bên ngoài về nhà.
Nhỏ thì một lá cây thấy đặc sắc, lớn thì chó mèo gà vịt hợp mắt cậu.
Nếu chỉ là hứng khởi nhất thời thì nói làm gì, người bên ngoài cùng lắm là nói dăm câu tuổi nhỏ ham chơi.
Nhưng cậu ta lại rất nghiêm túc, đồ vật nhặt về đều cố gắng bảo tồn tốt, còn xây khố phòng riêng an trí những món đồ với mèo chó kia.
Năm lần bảy lượt, đồng môn thư viện nào không biết cậu ta dở hơi?
Cậu ta ngược lại không quan tâm, còn thích thú.
"Sửa lại sẽ ít đi rất nhiều niềm vui thú."
Niềm vui thú?
Thiếu niên lớn tuổi hơn biểu thị không thể nào hiểu được vui ở chỗ nào.
"Thiệu đệ, chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, cậu ta nhìn thấy người bạn ra ánh mắt với mình, lời còn lại bị cậu ta nuốt về bụng.
Tiếng bước chân nặng nề đều đặn tới gần phía bọn họ.
Két ——
Cửa gỗ cũ nát lâu năm phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe.
Ánh nắng trút xuống mặt đất phác ra cái bóng một tên đàn ông cao lớn, hai mắt chủ nhân cái bóng hung hãn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4385610/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.