Editor: Đào Tử
____________________________
"Hi vọng thôn còn người sống."
Bùi Diệp nhìn mảnh ruộng ngổn ngang và thi thể bên chân, nhìn khói xám lượn lờ xa xa, sinh ra mấy phần chẳng lành.
Cô vừa phụ thân thân thể này, lại thêm nguyên chủ là cô bé, nên thể lực có hạn.
Bình thường có thể đối phó vài người trưởng thành, nhân số nhiều phải nhờ vào thủ đoạn khác.
Nhưng chút thủ đoạn này...
Ở thời đại phong kiến các phương diện đều lạc hậu, dễ bị xem là yêu quái kêu đánh kêu gϊếŧ.
Không phải vạn bất đắc dĩ, cô không muốn lộ ra trước mặt người khác.
Nhìn quanh một vòng, Bùi Diệp phát hiện gần ruộng có một mảnh rừng trúc, trong lòng sinh một kế.
Dáng người cô linh hoạt mấy phen lên xuống, vững vàng tiếp đất.
"Lúc này không có giấy, để mấy nhóc ủy khuất rồi."
Cô đưa tay chọn chín cái lá trúc tươi xanh, trong miệng lẩm bẩm.
Chưa đầy một lát lá trúc chậm rãi đứng lên.
Bọn nó uốn qua uốn lại trong lòng bàn tay Bùi Diệp, dường như có thể xuyên qua mặt ngoài lá trúc nhìn thấy một gương mặt mê mang.
Không có tay không có chân, bọn nó chỉ có thể học loài rắn uốn nửa thân dưới đi.
"Được rồi, đừng ủy khuất, qua một thời gian ngắn đổi cho mấy nhóc, hiện tại có việc gấp."
Bùi Diệp dùng ngón tay xoa một mảnh lá trúc trong đó.
Tám mảnh lá trúc khác như mới tỉnh khỏi mộng, cũng xô đẩy tới gần muốn cô xoa xoa.
Bùi Diệp chia sẻ sủng ái, thỏa mãn yêu cầu của nhóm lá trúc.
"Bốn cái đi mảnh ruộng ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4385609/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.