"Khục... khục..."
"Khụ khụ khụ..."
Có lẽ là kỳ tích, có lẽ là ông trời động lời thương xót cho giọt nước mắt của người đàn ông, người phụ nằm trên đất không biết qua bao lâu bỗng nhiên ho khan dữ dội, nước từ trong miệng tràn ra làm ai nấy đều sững sờ.
"..." Cảnh Diệc Ngôn rơi vào tuyệt vọng phút chốc thấy cô có lại ý thức hắn lập tức túm lấy, nâng mặt cô lên, không dám gọi lớn, chỉ sợ mình đang gặp ảo giác: "Y Tuyết?"
Lạc Y Tuyết chỉ lờ mờ nghe được giọng của hắn, cả sức nói chuyện cũng không có nhưng vẫn cố gắng trả lời: "Diệc Ngôn..."
Lần này thì Cảnh Diệc Ngôn run rẩy ôm cô vào lòng, vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm nói không thành lời: "May quá, Y Tuyết... em không sao, em không sao rồi! "
Tiểu Vũ cũng nhanh chóng nhào đến, ôm lấy hắn và mommy của mình, vượt qua nỗi sợ kinh hoàng.
Lúc này bác sĩ cũng đã kịp đến nơi, Cảnh Diệc Ngôn lập tức ôm Lạc Y Tuyết đứng dậy cùng họ đưa cô đến thực hiện cấp cứu.
Lâm Vi thấy hắn định bỏ đi, vội nói:
"Diệc Ngôn, bác gái bị thương rồi, chẳng lẽ một chút anh cũng không quan tâm mẹ mình sao?"
Bước chân của Cảnh Diệc Ngôn hơi dừng lại, ngoái nhìn Cảnh Diệc Ngôn được một chuyên viên y tế khác băng bó vết thương, hắn cười nhẹ bảo với Lâm Vi:
"Vậy phiền Lâm tiểu thư mang mẹ của tôi đến bệnh viện giúp, dù sao vài diễn con dâu này cô cũng nên thực hiện tròn vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/1945319/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.