Lạc Y Tuyết không hiểu vì sao hắn nhìn mình một hồi rồi lại lắc đầu, cắn môi kéo hai vali đi theo phía sau.
Khi xuống dưới chung cư, đã có người chờ sẵn, cô và Cảnh Diệc Ngôn chỉ việc lên ô tô đến sân bay.
Dọc đường đi cô có hỏi quần áo của cô đâu nhiều đến nổi phải kéo hai vali, bất ngờ Cảnh Diệc Ngôn lại hất cằm bảo hơn một vali đã là đồ dùng của hắn mua vào tối qua. Bây giờ thì cô không còn gì để nói.
Lúc tới sân bay cô mới biết chẳng còn nhân viên cấp cao nào của Cảnh thị còn ở đây nữa, nhìn sang Cảnh Diệc Ngôn hắn vẫn thản nhiên, còn nói: "Em ngủ đến tận trưa nên máy bay đã cất cánh từ lâu."
"Vậy phải làm sao?"
"Em ngây thơ thật hay đang giả vờ quê mùa vậy?" Bất người hắn lại lên tiếng khích bác.
Cô thành thật không hiểu.
Cảnh Diệc Ngôn thở dài: "Trước giờ em đã nghe qua máy bay tư nhân chứ?"
"Có." Cô không tối cổ đến vậy.
"Vậy còn không nhanh chân?" Người đàn ông búng tay, đem tầm mắt của Lạc Y Tuyết mở rộng ra.
Đây là lần đầu Lạc Y Tuyết được lên phi cơ riêng, tay chân vì độ giàu có được chứng kiến mà trở nên lúng túng. Cảnh Diệc Ngôn gọi cô mấy lần để chỉ cho cô vị trí ngồi cô vẫn không chú ý, thật sự tò mò mãi mê nhìn xung quanh.
"Bớt quê mùa lại được không?" Cảnh Diệc Ngôn không nhịn được nói.
"A?" Cô thì đực ra.
Thấy hắn chằm chằm nhìn mình mới biết bản thân đã có hơi thất thố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150592/chuong-25.html