Chương trước
Chương sau

Để tránh bị hàng xóm phàn nàn như lần trước cô đặt quần áo đang sắp xếp sang một bên rồi đi ra cửa, hé cửa ra nhìn, quả nhiên là Cảnh Diệc Ngôn.
Không đợi cô đồng ý hắn đã tông cửa đi vào.
Quá bất ngờ Lạc Y Tuyết thất kinh chắn ở cửa: "Đã trễ rồi anh còn đến làm gì, tôi..."
Cô còn chưa dứt lời đối phương đã khóa cửa lại rồi túm lấy cô đi vào nhà, không thương lượng càng không cho phản kháng.
"Cảnh Diệc Ngôn, anh điên rồi sao, ngày mai mới bắt đầu giao dịch, tối hôm nay anh không có quyền chạm vào tôi."
"Cho cô hai lựa chọn, hoặc để tôi ở lại hoặc tôi đi tìm Lâm Vi." Cảnh Diệc Ngôn hầm hừ nói, sắc mặt ứng đỏ khó diễn tả.
"Anh sao vậy?" Lạc Y Tuyết phát hiện hắn có điểm lạ, giống như đang mất khống chế.
Hắn cũng không nói ngay, xách cô như một con gà gô bỏ lên giường rồi mới gầm gừ nói: "Lâm Vi cho tôi ăn bã."
Trở lại nửa giờ trước.
Sau khi kết thúc bữa tối với Lâm Vi tại nhà hàng Cảnh Diệc Ngôn chẳng muốn đi đâu nữa, thẳng đường đưa cô ta trở về.
Ở biệt thự của mình, Lâm Vi có mời hắn vào nhà, theo bản năng hắn muốn từ chối nào ngờ cô ta lại giở trò gọi cho Cảnh phu nhân mẹ của hắn.
Vì trước đó đã thỏa thuận chuyện của Lạc Y Tuyết sẽ do hắn toàn quyền quyết định với điều kiện hắn phải yêu chiều Lâm Vi, cho nên hắn không thể phật lòng mẹ mình, đành nán lại một lúc.
Không ngờ chỉ mới ngồi được một lúc, hắn càng ngày càng thấy cơ thể lạ lùng, nghi ngờ bản thân đã ăn phải bã mồi của Lâm Vi nên tranh thủ thoát thân.
Thật không ngờ cô ta không biết xấu hổ, còn chủ động câu dẫn hắn, chẳng biết đã dùng loại nước hoa gì lên người mà hắn ngửi xong càng thêm qua mắt chóng mặt, suýt chút nữa là mất danh trung trinh.
"Vậy làm sao anh chạy được đến đây?"
Lạc Y Tuyết nghe hắn nói cũng thật ly kỳ, không thể không hỏi.
"Giờ này cô còn hiếu kỳ được nhiều vậy sao?" Cảnh Diệc Ngôn có điểm nổi nóng, hắn sắp nổ tung rồi, cô còn hỏi vì sao rồi lại vì sao?
"Nhưng Lâm Vi là vị hôn thê của anh, cho dù chuyện có xảy ra thì cũng đâu đến nỗi." Lạc Y Tuyết vừa dứt lời khuôn cằm đã bị người kia bóp chặt, đôi mắt dữ dằn khiến cô không rét mà run.
Trong lòng Cảnh Diệc Ngôn đang tự hỏi vì sao cô có thể cam tâm tình nguyện đẩy hắn cho người phụ nữ khác như vậy, chẳng lẽ cô không có hờn ghen sao, cô xem hắn là cái gì?
Nhưng lời đến bên môi hắn đã trở nên cay nghiệt: "Vì tôi nuốt không nổi cô ta mới đến tìm cô."
Vậy có nghĩa là nếu hợp khẩu vị hắn đã ở lại đó rồi sao?  Lạc Y Tuyết trợn nghĩ.
Dù rằng hắn đang hiểu lầm cô, hai người không thể bên nhau nhưng tạm thời cô vẫn không chấp nhận được chuyện hắn có người phụ nữ khác.
Hơn nữa lời hắn nói yêu cô còn văng vẳng bên tai chưa kịp nguội lạnh thì bây giờ hắn lại có ý lên giường với một người phụ nữ khác dù chẳng yêu thương.
Đàn ông toàn là vậy sao, không thể như phụ nữ, chỉ dám hôn người mình yêu, còn bọn họ luôn sẵn sàng quấn quýt cùng người phụ nữ khác nếu có nhu cầu, gặp dịp thì chơi?
Hai người không biết được suy nghĩ của đối phương nên lúc này chẳng ai được dễ chịu.
Bất quá Cảnh Diệc Ngôn không nhịn được lâu, xem như một nửa ép buộc Lạc Y Tuyết bắt đầu cuộc giao dịch với mình sớm hơn mấy giờ.
Cô vừa giận lại vừa thương, bây giờ hắn cô thể xem cô như một chỗ để phát tiết do không vừa mắt vị hôn thê của mình, nhưng lòng cô vẫn không nhịn được nảy sinh một chút ý vui mừng khi hắn còn biết ôm đồ chạy đến đây, chí ích người đàn ông này vẫn nghĩ về cô, đúng không?
Giao dịch ngày thứ nhất.
"Lạc Y Tuyết."
"Lạc Y Tuyết."
Cảnh Diệc Ngôn gọi đến lần thứ hai người phụ nữ trên giường mới có phản ứng. Trải qua một đêm mệt mỏi cô đã hoàn toàn kiệt sức, ngủ quên đến tận sáng cũng không hay.
Khi cô bàng hoàng bật dậy người đàn ông đã sắp xếp xong đồ đạc cần thiết vào hai chiếc vali, có vẻ chỉ cần cô tỉnh thì xuất phát được rồi.
"Sao anh không gọi tôi dậy?" Cô thoáng qua ngại ngùng hỏi khẽ.
Cảnh Diệc Ngôn ngược lại rất tự nhiên vặn hỏi: "Em chắc chắn tôi chưa từng gọi?"
Lạc Y Tuyết càng thêm xấu hổ, khuyết điểm lớn nhất trước giờ của cô chính là nết ngủ, cứ ngỡ trưởng thành hơn rồi sẽ dễ dàng điều chỉnh bản thân, thật không ngờ vẫn có một ngày "bệnh cũ" tái phát.
"Được rồi, đừng ngồi thừ ra đó nữa, Cảnh thị không có nhiều thời gian chỉ để đợi một nhân viên nhỏ bé như em đâu." Cảnh Diệc Ngôn hời hợt nói, sau đó kéo hai vali ra phòng khách ngồi đợi.
Lạc Y Tuyết sau khi bị hắn nhắc nhở lập tức lên dây cót, mặc kệ thân thể đau nhức đến vặn vẹo, cô dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Chưa đến nửa giờ cô đã chính tề đứng trước mặt Cảnh Diệc Ngôn.
"Xong rồi?" Bị cô chắn trước tầm mắt, người đàn ông hơi ngẩn lên, bắt gặp bộ quần áo có phần "quê mùa" của cô, hắn lắc lắc đầu đứng dậy: "Đi thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.