Quay lại hai giờ trước đó.
Nhà chính Cảnh gia.
"Cảnh phu nhân, sao bà lại hẹn tôi đến đây?"
"Đến rồi thì ngồi xuống đi đã." Cảnh phu nhân ngồi ở phòng khách hướng tay mời Lạc Y Tuyết ngồi xuống đối diện, cô nghi hoặc như vẫn theo lẽ ngồi xuống, trong lòng có phần lo lắng.
Cảnh phu nhân nhìn ra ánh mắt của cô, cười khẽ: "Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không nói những uy hiếp đến ba mẹ của cô đâu, hôm nay mời cô đến đây chỉ muốn kể cho cô nghe một chút chuyện."
"Vâng, Cảnh phu nhân cứ nói."
"Ừm, không cần căng thẳng đâu. Nhưng nên bắt đầu từ đâu nhỉ, à, hay là nói đến năm năm trước đi."
Nghe đến năm năm trước trái tim Lạc Y Tuyết bất giác run lên, Cảnh phu nhân cũng không giày vò thêm, vừa thưởng trà vừa kể.
Thật ra Cảnh Diệc Ngôn năm năm trước sau vẫn rất yêu Lạc Y Tuyết. Sau khi tạm biệt cô trở lại Cảnh gia, hắn liền bàn tính với Cảnh phu nhân chuyện rước cô vào nhà.
Cảnh phu nhân đương nhiên phản đối kịch liệt, Cảnh gia trước giờ chỉ chấp nhận con dâu quyền thế, Lâm Vi lá ngọc cành vàng là người bà đã định sẵn, dù nói thế nào bà cũng không lung lay.
Nhân danh tình thương của một người mẹ chỉ muốn tốt cho con của mình, bà đã biệt giam hắn ở nước ngoài, đồng thời dùng Lạc Y Tuyết để cầm chân hắn.
Vì sợ cô tổn thương, Cảnh Diệc Ngôn đành cắn răng chấp nhận ở nước ngoài công tác suốt mấy tháng trời.
Cảnh phu nhân cứ nghĩ mọi chuyện sẽ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150586/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.