Lạc Y Tuyết nói trở mặt là trở mặt, Cảnh phu nhân cũng không phải tầm thường, chỉ vào mặt của cô: "Cô đã dám thì không sợ Diệc Ngôn nghe được đi. Tôi sẽ cho nó biết thế nào là chân tình đặt không đúng chỗ!"
"Ha, chân tình? Có ăn được không, có cho tôi cuộc sống giàu sang được không? Toàn là giẻ rách, năm năm nay tôi chịu đựng đủ rồi. Thứ tôi cần là tiền, nếu bác gái đáp ứng được thì tôi sẽ biến! Tuyệt đối không về lại lần thứ hai."
"Lúc trước cô đã bán Tiểu Vũ bây giờ lại còn muốn bán Diệc Ngôn, Lạc Y Tuyết, cô có trái tim hay không?"
"Bác gái, bác cũng chẳng hơn tôi, chính bác cũng dùng tiền để mua lại hai người họ đấy thôi."
Giọng của Lạc Y Tuyết từng chữ từng rạch ròi lọt vào tai Cảnh Diệc Ngôn, hắn đứng sau cánh cửa đang khép hờ toàn thân lạnh cóng, hô hấp dồn dập, không tự chủ lùi lại.
Tại sao vậy?
Tại sao lại như vậy?
Lạc Y Tuyết, cô đang nói gì chứ, cô đang ngã giá bán hắn sao? Cô đến bên hắn là vì tiền của hắn sao, trước giờ cô chỉ đang đóng kịch cho hắn xem?!
Quản gia thấy hắn vô lực tựa người vào tường bèn giấu đi ý tứ nơi đáy mắt, khẽ khàng tiến lại muốn khuyên hắn nhưng lập tức bị ngăn lại, hắn vẫn còn muốn nghe.
Bên trong, Cảnh phu nhân và Lạc Y Tuyết vẫn lời qua tiếng lại.
"Lạc Y Tuyết ơi Lạc Y Tuyết, cô nghĩ bản thân mình bây giờ là ai mà dám ngã giá với tôi? Nói ra không khéo người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150585/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.