"Tiểu Tuyết, sao vậy?"
Lạc Y Tuyết đang yên tĩnh bỗng nhiên lại giãy giụa khiến Cảnh Diệc Ngôn nghi hoặc, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, dịu dàng hỏi.
Lòng cô càng đau như cắt, bàn tay ở trước ngực hắn bấu chặt, thống hận phát tiết. Người đàn ông còn cho rằng cô đang tức giận chuyện hắn bức ép mình cho nên im lặng chịu đau, cô muốn thế nào cũng được, dù sao hắn cũng không chịu thiệt.
Khi đớn đau không còn cũng là lúc Lạc Y Tuyết lặng người phó mặc cho thực tại, người đàn ông phía trên dù có ra sức yêu thương cũng không làm vơi đi buồn bã nơi đôi mắt, cùng lắm chỉ là cạn khô nước mắt mà thôi.
"Xin lỗi."
Cảnh Diệc Ngôn thấy cô thật sự áy náy nhưng hắn đâu thể buông cô ra vào lúc này, mỗi lần xin lỗi lại là một lần hãm sâu vào thứ dục vọng điên cuồng.
Mãi đến khi hết đêm trời gần ửng sáng, Lạc Y Tuyết chẳng nhớ đã là lần thứ mấy Cảnh Diệc Ngôn nói xin lỗi, và với từng ấy lần hắn lưu lại vết tích trên người cô, bên ngoài da thịt, bên trong thể xác, thẩm sâu tâm hồn.
Có rã rời có đớn đau, nhưng điều đó chỉ dành cho cô, còn người đàn ông đã thích chí no say vùi vào mộng đẹp.
Người ta nói nếu yêu một người đủ đậm sâu thì dù là tàn tro vẫn nhận ra nhau được. Vậy mà mấy năm chóng vánh hắn đã lãng quên, tai nạn xảy ra, ký ức đầu tiên biến mất, lại chính là cô.
"Tít tít!"
"Tít tít!"
"Tít tít!"
Đồng hồ báo thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150577/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.