Chương trước
Chương sau
"Tiểu Tuyết, sao vậy?"
Lạc Y Tuyết đang yên tĩnh bỗng nhiên lại giãy giụa khiến Cảnh Diệc Ngôn nghi hoặc, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, dịu dàng hỏi.
Lòng cô càng đau như cắt, bàn tay ở trước ngực hắn bấu chặt, thống hận phát tiết. Người đàn ông còn cho rằng cô đang tức giận chuyện hắn bức ép mình  cho nên im lặng chịu đau, cô muốn thế nào cũng được, dù sao hắn cũng không chịu thiệt.
Khi đớn đau không còn cũng là lúc Lạc Y Tuyết lặng người phó mặc cho thực tại, người đàn ông phía trên dù có ra sức yêu thương cũng không làm vơi đi buồn bã nơi đôi mắt, cùng lắm chỉ là cạn khô nước mắt mà thôi.
"Xin lỗi."
Cảnh Diệc Ngôn thấy cô thật sự áy náy nhưng hắn đâu thể buông cô ra vào lúc này, mỗi lần xin lỗi lại là một lần hãm sâu vào thứ dục vọng điên cuồng.
Mãi đến khi hết đêm trời gần ửng sáng, Lạc Y Tuyết chẳng nhớ đã là lần thứ mấy Cảnh Diệc Ngôn nói xin lỗi, và với từng ấy lần hắn lưu lại vết tích trên người cô, bên ngoài da thịt, bên trong thể xác, thẩm sâu tâm hồn.
Có rã rời có đớn đau, nhưng điều đó chỉ dành cho cô, còn người đàn ông đã thích chí no say vùi vào mộng đẹp.
Người ta nói nếu yêu một người đủ đậm sâu thì dù là tàn tro vẫn nhận ra nhau được. Vậy mà mấy năm chóng vánh hắn đã lãng quên, tai nạn xảy ra, ký ức đầu tiên biến mất, lại chính là cô.
"Tít tít!"
"Tít tít!"
"Tít tít!"
Đồng hồ báo thức reo đến lần thức ba mới được tắt đi.
Cảnh Diệc Ngôn hơi uể oải trở mình nhưng không quên mang theo bảo bối trong lòng xoay sang hướng khác.
Hắn không mở mắt nhưng ý thức đã dần thanh tỉnh, cũng nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Tự nghĩ bản thân kích động làm liều, tổn thương cô nhiều như vậy, sáng nay nên dùng vẻ mặt gì để đối diện đây?
Không xong, không xong rồi!
Nếu như hắn ăn nói không tốt làm cô thật sự nổi giận, nghỉ việc luôn thì phải làm sao?
Đúng lúc tâm trạng đang rối như tơ vò thì điện thoại lại vang lên. Hắn đưa tay lần nào xuống sàn, tìm cái quần dài của mình lôi nó ra, mong rằng không làm Lạc Y Tuyết thức giấc.
Là tin nhắn từ thằng con trai trời đánh.
[Ba ba, thế nào rồi? Ma ma của Tiểu Vũ đâu?]
Cảnh Diệc Ngôn mơ màng đọc xong câu này thì cầm tay Lạc Y Tuyết lên, chụp một tấm hình gửi cho Tiểu Vũ, kèm một lời nhắn: Lần này nếu ba cùng cô ấy sinh được con trai, tính cả vốn lẫn lời 5 cái tát tặng thêm một cái cắn thì Cảnh Hạo Vũ, con chuẩn bị ra đường ăn mài đi là vừa.
Sau khi cất điện thoại Cảnh Diệc Ngôn xoay lại lần nữa ôm lấy Lạc Y Tuyết, nhưng cô cũng đã tỉnh dậy, vô cùng phẫn nộ nhìn hắn.
"Em tỉnh rồi à? Có đói không, anh xuống bếp nấu cho em." Cảnh Diệc Ngôn cười như không có chuyện gì hôn lên chóp mũi của cô.
"Anh cút đi! Tôi sẽ gửi đơn xin nghỉ việc!" Lạc Y Tuyết đẩy hắn ra, lạnh lùng ngồi dậy.
Cảnh Diệc Ngôn khá hiểu cô, cô càng tức giận thì hắn phải càng thản nhiên: "Sao lại tức giận rồi? Tối qua anh làm em đau hả?" Nói xong hắn còn vô sĩ đưa tay vào trong chăn mò mẫn của đùi cô, xoa xoa.
Lạc Y Tuyết vừa xấu hổ vừa giận, khóe môi cũng run lên: "Cảnh Diệc Ngôn, anh đừng nghĩ tôi không dám kiện anh."
"Ha ha, bảo bối, em thật đáng yêu. Hợp đồng làm việc em ký cho anh đến 5 năm, bây giờ chỉ mới hai năm, em ngang nhiên thôi việc thì phải bồi thường." Nói đoạn hắn dừng lại, áp sát vào người cô mới nói tà tứ nói tiếp: "Em muốn kiện anh xâm phạm đến em cũng được, nhưng như vậy Tiểu Vũ sẽ do ai chăm sóc đây? Người mẹ như em sẽ đền cho nó được người ba hảo hảo tốt như anh sao?"
"Tôi không phải mẹ của Tiểu Vũ!" Cô vẫn một mực phủ nhận.
"Phải hay không cũng không do em quyết định nữa rồi. Sau này anh sẽ khiến em phải ôm lấy anh tự thừa nhận em là mommy của Tiểu Vũ." Lời này của Cảnh Diệc Ngôn rất tự tin, nhưng khi rơi vào tai của Lạc Y Tuyết lại vô cùng chói.
Lúc trước cả việc gặp cô hắn cũng không buồn đến, bây giờ mất trí rồi lại một hai tìm cách ép cô phải thừa nhận mình là mẹ ruột của con trai hắn, có buồn cười quá không?
Cảnh Diệc Ngôn, nhưng anh không biết một chuyện, dù anh có trăm phương nghìn kế tìm kiếm tung tích của tôi thì sao chứ? Cảnh phu nhân sớm đã nhúng tay vào chuyện này, e là sự thật khi đến tai anh đã bị bóp méo trăm đường, tôi có phải mẹ của Tiểu Vũ hay không cũng đâu do tôi quyết định.
"Cảnh Diệc Ngôn, chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, chuyện tối qua xem như tai nạn, anh không nhắc tôi cũng xem như không có, như vậy cho qua được không?"
"Không được! Em là mẹ của Tiểu Vũ thì định sẵn chuyện tối qua không phải tai nạn." Cảnh Diệc Ngôn không đồng ý, người phụ nữ này lại biểu hiện nữa úp nửa mở khiến hắn không dò được tâm ý thật sự của cô.
Lạc Y Tuyết thuyết phục không được, khá tức giận: "Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải là mẹ của Tiểu Vũ, người anh muốn ngủ cùng tôi qua căn bản không phải tôi, anh đã nhận nhầm người rồi!"
"Tôi không tin, Lạc Y Tuyết, em đừng cứng miệng nữa. Tôi đã cho người làm xét nghiệm ADN giữa em và Tiểu Vũ, trong nay mai sẽ có kết quả, đến lúc đó có bằng chứng xác thực, tôi xem em còn gì để chối cãi!"
Hắn vừa dứt lời điện thoại ở đầu giường cũng đúng lúc reo lên, vốn dĩ không muốn để ý tới nhưng khi nó lập lại lần thứ hai thì buộc hắn không thể không bắt máy.
Là người của hắn gọi tới.
"Có chuyện gì?"
[Tổng tài, phía bệnh viện đã có kết quả xét nghiệm, em đã gửi qua máy anh rồi.]
"Thật không?" Nghe đến đây Cảnh Diệc Ngôn có chút vui mừng, đắc ý nhìn Lạc Y Tuyết. Trùng hợp như vậy, bây giờ đã có vật chứng trong tay còn không khiến cô tâm phục khẩu phục sao.
Cúp máy hắn lập tức mail của mình ra, Lạc Y Tuyết đứng ở đối diện vì hắn mở loa ngoài đã nghe rõ nội dung của cuộc đối thoại vừa rồi, thế nên trái tim của cô lúc này cũng căng thẳng sắp vọt tới cổ họng.
Nhưng là... sẽ dễ dàng như sự thật được phơi bày sao?
Sao lòng cô vẫn thấy thật mơ hồ.
Khác hẳn với cô, Cảnh Diệc Ngôn ánh mắt tràn đầy hy vọng, đem hộp thư vừa mới nhận được mở ra, đem một đường kéo đến cuối trang, từng chữ từng chữ nghiền ngẫm nơi đáy mắt.
Kết quả xét nghiệm: D698B không phải là con của D698C.
Không... không phải.
Kết quả thế nào lại là không phải?
Cảnh Diệc Ngôn không tự chủ lùi lại một bước, thật sự bị đả kích. Khi hắn ngước nhìn Lạc Y Tuyết ở đối diện, dường như cô đã đoán được tình hình nên cực kỳ dửng dưng, mỉm cười châm biếm: "Thế nào, bây giờ anh tin chưa?"
"Y Tuyết..."
"Đừng gọi tên tôi." Lạc Y Tuyết giơ tay ngăn cản hắn bước tới, hít sâu một hơi rồi xoay người: "Tổng tài, nếu anh đã biết mình nhận lầm người thì sau này xin đừng cư xử thất lễ với tôi như vậy nữa, tôi rất biết ơn." Dứt lời cô không nán lại thêm phút giây nào nữa, đem thân thể đau nhức từng bước lê vào phòng tắm.
"Rầm!"
Cảnh Diệc Ngôn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, đến khi cánh cửa thật sự đóng lại ngoài xin lỗi hắn chẳng còn biết mình có thể làm gì.
"Y Tuyết, anh xin lỗi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.