Editor: Nha Đam
Đôi môi của thiếu niên nhẹ nhàng bao phủ.
Một tay chống cửa, tay kia che mắt cô.
Từ từ xâm nhập.
Lúc này, sự bối rối vừa rồi, những nỗi đau trống trải kia, dần dần được lấp đầy từng chút một.
Những thứ còn lại không quan trọng.
Mặc dù vậy, bậc đế vương từ xưa đến nay đều phong lưu đa tính.
Cho dù là đối phương phải nạp hậu cung cũng phải chấp nhận.
Hắn cũng sẽ... khiến cho Nữ Vương độc sủng một mình hắn.
Nếu không... hắn sợ, hắn sẽ phát điên mất.
Ban đầu, hắn ghét thế giới này, nữ tử vi tôn, địa vị nam tử hèn mọn.
Tại sao nam nhân phải phụ thuộc vào nữ nhân trong nhà chứ? Nhưng bây giờ...
"Thê chủ..."
Thiếu niên khẽ thì thầm.
"Bệ hạ..."
Ngập ngừng một chút, Khuynh Dạ từ từ gỡ bàn tay đang che mắt cô ra, đôi mắt đen sâu thẳm, lặng lẽ nhìn cô.
"Ta có thể gọi như vậy sao? Bệ hạ..."
Phong Thiển tỉnh táo trở lại, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Bối rối chớp mắt.
Thiếu niên lặp lại: "Vi thần có thể gọi bệ hạ là thê chủ được không?"
Khi hỏi câu hỏi, đôi mắt của Khuynh Dạ nhắm chặt vào cô.
Bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng.
Hắn có thể làm bất cứ điều gì có thể để bên cạnh Nữ vương hắn là người duy nhất.
Tuy nhiên, hắn không có tự tin, trong lòng Bệ hạ chỉ có hắn.
Thậm chí, không thể xác định được tâm ý thực sự của Bệ hạ.
Vào sáng sớm ngày hôm đó, Khuynh Dạ nhận ra rằng Bệ hạ đã thay đổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4061016/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.