Editor: Nha Đam
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Thiếu niên trước mặt nói tiếp: "Vậy Diêm Lạc có tướng mạo tốt không?"
"Hả?"
Phong Thiển nghi hoặc, mảnh nhỏ cũng biết Diêm Lạc à? Vậy nên... Hắn đã đến từ lúc nào?
Phong Thiển đột nhiên cảm thấy có chút vuông.
Cằm bị đối phương nâng lên, cô cảm thấy cổ hơi đau nên nhúc nhích.
Đối phương lại nắm chặt hơn nữa.
Phong Thiển nhíu mày.
Hành động này cũng rơi vào mắt Khuynh Dạ.
Hắn thì thào nói nhỏ: "Bệ hạ, vi thần, đừng đến đây gặp hắn nữa được không?"
Vẻ lạnh lùng sâu thẳm trong đôi mắt đen của Khuynh Dạ dần dần phai nhạt, đôi mắt cũng dần trở nên dịu lại.
Bàn tay ôm cằm của cô cũng hơi buông lỏng.
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ..."
Thiếu niên thì thào.
"Bệ hạ, vi thần cũng có thể hầu hạ người thật tốt."
Vì thế...
"Người có thể... đừng đi tìm người khác được không?"
Có thể không?
Bệ hạ...
Phong Thiển sững sờ, trong mắt có chút khó hiểu.
Sau khi phản ứng lại, Nữ Vương giơ tay lên, bàn tay che lấy bàn tay đang nắm cằm mình của thiếu niên.
Nữ Vương nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan... A Dạ, bỏ tay xuống được không."
Không ngờ, thiếu niên đối diện đột nhiên như bị đông cứng lại.
Phong Thiển trong nháy mắt nghi hoặc.
Thừa tướng hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt nhàn nhạt tràn đầy vui sướng cùng kinh ngạc.
"Bệ hạ mới gọi vi thần là gì?"
Thiếu niên chậm rãi hỏi.
Phong Thiển ngẩn ra, trả lời: "A Dạ..."
Nghe thấy vậy, Khuynh Dạ mím môi, ngón tay nới lỏng cằm của cô, chậm rãi trượt đến eo cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4061015/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.