Editor: Nha Đam
Giống như lúc trước, Vua Huyết tộc giải phóng uy lực trên người hắn, xua tan huyết tộc xung quanh.
Không có huyết tộc nào dám đến gần.
Phong Thiển đi phía sau một lúc, sau đó tăng tốc và đi bên cạnh Vua Huyết tộc.
Cô nghi ngờ hỏi: "Bệ hạ đã lâu không ăn, không đói sao?"
Huyết tộc bình thường đều phụ thuộc vào máu để duy trì sự sống và sắc đẹp.
Trong khi đó mảnh nhỏ... hắn không cần ăn à?
Ngủ yên hàng vạn năm.
Đã lâu không ăn.
Vua Huyết tộc liếc mắt cô một cái rồi lạnh nhạt nói: "Tôi không đói."
Một vạn năm, hắn chưa từng trải qua cái đói.
Đồng thời, cũng chưa từng nếm qua mùi vị của máu.
Chỉ ngửi qua mà thôi.
Ví dụ như trên người cô lúc nào cũng tỏa ra mùi máu ngọt ngào.
Đó là một mùi hương ngọt ngào khiến người ta phát nghiện.
Đủ để cho huyết tộc suy nghĩ chậm lại.
Huyết tộc bình thường không thể cưỡng lại được mùi máu ngọt ngào như vậy.
Răng nanh sẽ không thể kiểm soát được mà nhô ra.
Còn Vua Huyết tộc chưa bao giờ nếm thử máu nên tự tự nhiên sẽ không có nhiều ham muốn.
Chỉ biết khi ngửi thấy hương thơm ngọt ngào này, đôi mắt màu tím nhạt sẽ có chút hoảng hốt.
"Ồ."
Phong Thiển gật đầu.
Nhưng...
Cô lại hỏi thêm thắc mắc lớn nhất trong lòng: "Vậy thì ... Ngài đã hút máu chưa?"
Nếu đã hút ...
Hừm.
Cô nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/4060968/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.