Cái hất hàm của Tô ma ma như một hiệu lệnh, Huyết Lan liền dùng li nước lạnh tạt vào mặt Nữ Thần Y.
Nữ Thần Y tỉnh lại. Nàng thử cử động mười ngón tay. Nàng vẫn còn có thể dịch chuyển được các ngón tay và hai cánh tay.
Tử Lan cũng có mặt trong phòng, khi này đang đứng cạnh chiếc ghế được phủ bởi tấm vải trắng có thêu hình đầu rồng bằng chỉ vàng. Một bà lão vận y phục vàng rực rỡ đang ngồi trên ghế lần chuỗi tràng hạt. Bà lão vừa lần chuỗi Phật vừa nói nhỏ gì đó với Tử Lan. Tử Lan bèn đi ra ngoài, một lát sau trở vào phòng với chiếc áo choàng lông thú.
Tử Lan cũng bưng thêm cái ghế tới, giúp Nữ Thần Y mặc áo choàng, lại giúp Nữ Thần Y cài nút áo trước khi dìu nàng ngồi lên ghế.
Bà lão vận y phục vàng chờ Tử Lan xong việc, lui về đứng bên cạnh mình, dùng giọng nói tràn đầy tình cảm nói với Nữ Thần Y:
-Cô nương được người trong giang hồ gọi là thần y đúng không? Họ bảo “thượng y trị vị bệnh,” còn nói “y thuật cô nương rất cao minh có thể cứu được người vừa tắt thở.” Ai gia có thể trò chuyện với cô được không?
Nữ Thần Y nghe bà lão tự xưng “ai gia,” biết chính là Hiếu Trang.
Mãi đến lúc này Tô ma ma, Tử Lan và Huyết Lan mới nghe giọng nói của Nữ Thần Y, một cô gái thanh xuân trẻ đẹp, giọng nói nghe cũng hay như tiếng chim hót, thanh thản từng chữ:
-Bà là thái hoàng thái hậu, muốn nói lời gì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nguyen-lao-tam-trieu/917463/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.