Lại nói đến Phi Nhi đang nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà. Trước khi Tế Độ rời khỏi căn phòng này nàng vốn không tin lời Kiều Tam Thể chút nào. Thường ngày, nàng nghe đến chán tai những lời nói từ miệng đàn ông, rằng nàng rất xinh đẹp, nóng bỏng… Thế mà người đàn ông vừa rồi lại không để nàng vào trong mắt! Phi Nhi thở dài, nàng lăn lộn giang hồ bao năm, đã trải qua vô số nguy nan, đúng là chưa có chuyện nguy hiểm gì mà chưa từng gặp qua, dù kẻ địch hung ác đến bao nhiêu nàng cũng chẳng hề sợ hãi, nhưng lúc này nàng cảm giác thật sự bế tắc. Không lấy được lòng người đàn ông đó, nàng chẳng biết bước tiếp theo phải làm như thế nào?
Đêm ấy Phi Nhi suy nghĩ mông lung, chẳng thể nào ngủ nổi. Lúc thì nàng chợt nhớ đến hành động đáng xấu hổ của mình, lúc thì nhớ đến câu chuyện Kiều Tam Thể nói với nàng. Phi Nhi không thể ngủ được nên vén mền ngồi dậy, mặc y phục vào và đi đến cửa sổ mở hai cánh cửa nhìn ra sân. Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài tuyết đã ngưng rơi, những bụi trúc thỉnh thoảng đẩy đưa làm những mớ tuyết đọng trên cành rơi xuống sân.
Khoảng nửa canh giờ sau Phi Nhi mới cảm giác buồn ngủ, nàng khép cửa sổ lại và đi nằm xuống giường.
Sáng hôm sau Phi Nhi thức dậy, điều đầu tiên nàng làm là đến phòng Tế Độ tìm chàng nhưng chàng không có trong phòng. Phi Nhi ra đằng trước quán trọ cũng không thấy cỗ xe của chàng đậu dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nguyen-lao-tam-trieu/917453/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.