Sau khi hai người rời khỏi tiệm điêu khắc tượng ngọc tuyết bắt đầu rơi, mặt đường đóng băng trơn trợt rất khó đi, hai người lại chưa ăn chiều nên Tế Độ đánh xe đến một khách điếm tạm nghỉ chân. Chàng cho ngựa dừng dưới mái hiên rồi dìu Phi Nhi xuống xe.
Hai người vào khách điếm Ninh Hưng. Tế Độ gọi mấy món ăn và bình thanh trà nhưng Phi Nhi nói muốn uống rượu. Tế Độ chiều, gọi bình rượu nóng cho Phi Nhi. Nhoáng mắt thức ăn và rượu được bày ra. Phi Nhi liên tục uống rượu, nhưng Tế Độ chỉ uống một chum rượu rồi chàng đưa mắt nhìn ra đường. Bên ngoài tuyết xuống mỗi lúc một dày, không có dấu hiệu ngưng lại, chàng còn đang lo lắng hai người có thể sẽ không trở về phủ Định Viễn được thì Phi Nhi đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh chàng, gục đầu xuống bàn.
Tế Độ thấy Phi Nhi say mèm, nói:
-Để ta gọi tiểu nhị lấy bình trà giải rượu cho nàng.
Chàng nói xong hướng về một thanh niên khoảng mười tám tuổi vận y phục màu xanh lá mạ nhưng vừa mở miệng, Phi Nhi đưa tay bịt miệng chàng, nói:
-Tiểu nữ không sao, vẫn còn rất tỉnh táo.
Tế Độ gỡ tay Phi Nhi ra khỏi miệng chàng, nói:
-Vậy thì chúng ta về.
Phi Nhi ngồi thẳng người dậy gật gật đầu, sắc mặt nàng ửng đỏ. Tế Độ chờ một chút không thấy Phi Nhi đứng lên cùng chàng đi về, bảo nàng:
-Ngoan nào, chúng ta về.
Lần này Phi Nhi không gật gật đầu với Tế Độ nữa mà bưng đôi tay lên ôm lấy đầu, than:
-Sao tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nguyen-lao-tam-trieu/917452/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.