Túc Bạch nhấp môi mỏng lạnh, đạm mạc, không nói một lời.
Lực chú ý của hắn hoàn toàn không đặt trên người nữ tử thần bí trước mặt mà đặt trên con đường nhỏ kia.
Giống như đang chờ cái gì đó.
Ước chừng sau một chén trà nhỏ.
Giữa màn đêm vắng lặng, một nữ tử mặc bạch y, trên mặt đeo mặt nạ, đột nhiên xuất hiện ở con đường nhỏ kia.
Cuối cùng, đáy mắt Túc Bạch cũng hiện lên cảm xúc khác lạ.
Đôi môi mỏng lạnh của hắn khẽ gợi lên một độ cung nhỏ.
Nữ tử bên cạnh nhìn theo tầm mắt của Túc Bạch, dưới lớp khăn che màu trắng, gương mặt nàng ta cũng hiện lên ý cười rõ ràng.
Chỉ là ý cười này không hề mang theo cảm xúc vui sướng mà vô cùng lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Rất nhanh, Nam Nhiễm đã lên đến đỉnh Đoạn Sơn Nhai.
Đầu tiên, cô nhìn thoáng về phía Túc Bạch, thấy cả người hắn hoàn hảo, không hề có dấu hiệu bị thương mới yên tâm xoa mồ hôi trên trán rồi chuyển toàn bộ lực chú ý lên trên người nữ tử che mặt kia.
Dù nàng ta không làm gì, dù nàng ta đeo khăn che mặt thì chỉ cần dựa vào khẩu súng ống màu bạc trong tay nàng ta, Nam Nhiễm cũng có thể đoán ra được người trước mắt là ai.
Đôi môi phấn nộn của cô chậm rãi phun ra ba chữ: "Hàm Linh Phi."
Nữ tử đeo khăn che mặt hơi nhướng mày.
Có lẽ là không nghĩ tới Nam Nhiễm chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ta là ai.
Đơn giản không hề che dấu, nàng ta trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966221/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.