Nam Nhiễm vận linh lực bay ra khỏi khách điếm.
Cô vừa mới bay đi, đệ tử Thanh Sơn Phái đã vội vàng đuổi theo, bao vây cô lại.
Nam Nhiễm nhìn đám người trước mắt, có hơi mất kiên nhẫn.
Mặt nạ màu đen che đi biểu tình hiện tại của cô.
Chỉ thấy đôi môi phấn nộn kia lúc đóng lúc mở, chậm rãi nói: "Nghe không hiểu? Ta nói ta không muốn đánh nhau."
Hiện tại, trời đã chạng vạng, mặt trời bắt đầu lặn về phía Tây.
Ánh tà chiều treo trên đỉnh đầu, phía cuối chân trời ánh lửa đỏ rực phủ cả một vùng, quang cảnh trông thập phần mĩ lệ.
Bên ngoài khách điếm cũng phủ một màu đỏ rực.
Nữ đệ tử ở đối diện nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, cầm trường kiếm trong tay.
"Bày trận!"
Hoàn toàn coi như không nghe thấy những gì Nam Nhiễm nói chỉ tập trung suy nghĩ phương pháp có thể gϊếŧ chết cô.
Nam Nhiễm biếng nhác, chấp tay ở sau lưng.
Hai hàng lông mi đen dài khẽ run.
Một tay giơ lên, mở ra.
Tiểu hắc cầu vèo một cái đã bay đến lòng bàn tay của cô, biến thành một thanh trường kiếm màu đen.
Nam Nhiễm mím môi.
Cô không thích dùng kiếm.
Kiếm ở trong tay cô ngoài việc xiên thịt để nướng thì không còn tác dụng nào khác.
Tiểu hắc cầu hình như cảm nhận được suy nghĩ của Nam Nhiễm.
Vèo một cái đã biến thành một cây roi dài.
Nhìn qua toàn thân cây roi đều phủ một màu đen tuyền, một chút bắt mắt cũng không có, không hề thu hút tầm mắt của người khác.
Chỉ nghe nữ đệ tử kia mở mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966217/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.