Nam Nhiễm gật đầu, nói: "Uống hết cái này đi."
Đồ Khả Tình gật gật đầu, cả người chật vật, hai tay run rẩy cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy cầm lấy chén nước ấm kia, ngoan ngoãn uống hết.
Hệ thống thấy ký chủ vẫn không động đậy, có hơi nghi hoặc.
Nhớ lại lúc trước khi dạ minh châu sinh bệnh.
Tuy ký chủ đối xử với dạ minh châu không quá dịu dàng thậm chí còn có hơi thô bạo nhưng nhìn chung vẫn rất chiếu cố người ta.
Hệ thống nhỏ giọng mở miệng: [ký chủ, cô không định đỡ nàng một chút sao?]
Nam Nhiễm ngồi ở mép giường.
"Tự nàng cũng có thể."
Không phải vẫn đang cố gắng bò dậy uống hết thuốc sao? Hoàn toàn không cần người khác giúp đỡ.
Hệ thống nghĩ nghĩ, có điểm tò mò.
[ký chủ, nếu người bị thương là dạ minh châu thì sao?]
"Dưới mắt ta, sẽ không có ngày đó."
Để dạ minh châu bị mọi người đánh chửi?
Xuy.
Ai dám?
Nam Nhiễm vừa dứt lời, hệ thống lại lâm vào trầm mặc.
Không biết Nam Nhiễm cho Đồ Khả Tình uống cái gì.
Đại khái sau một canh giờ, Đồ Khả Tình đã lấy lại ý thức, bộ dáng cũng không còn đau đớn như lúc trước.
Không những thế, độc trong cơ thể cũng đã được áp chế.
Đóa hoa sơn trà màu tím ở trên mặt đã phai đi không ít.
Đồ Khả Tình ôm quyền, ánh mắt mang theo vẻ trịnh trọng.
"Đa tạ ân công đã cứu giúp."
Nam Nhiễm lắc đầu.
"Không có gì."
Vừa nói vừa bưng một chén nước ấm khác tới.
Đồ Khả Tình nhận lấy chén nước kia, hốc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966216/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.