Nam Nhiễm vừa nghe tiếng chó sủa, liền bắt lấy tiểu hắc cầu, ném nó sang chỗ khác.
Cuối cùng, nơi rừng núi hoang vu này cũng chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Túc Bạch.
Cô kéo cánh tay Túc Bạch, không hề có ý định thả ra.
Mở miệng: "Ngủ một giấc dậy, dù trước mặt chàng có là ai thì chàng cũng đi theo người đó có phải không?"
Vừa nhớ tới những lời mình nghe được trong sơn động kia, Nam Nhiễm lại cảm thấy khó chịu
Không chỉ khó chịu với Hàm Linh Phi mà cũng khó chịu với dạ minh châu.
Chẳng lẽ hắn không nhận ra chủ nhân của hắn là cô sao? Túc Bạch nhìn bộ dáng không quy củ, thích lôi lôi kéo kéo lại không hề có chút sợ hãi nào này của Nam Nhiễm.
Càng thêm chắc chắn.
Xác thật là nữ nhân kia.
Mí mắt Túc Bạch hạ xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Giơ một ngón tay ra, đặt trên trán Nam Nhiễm, dùng sức đẩy người ra xa.
"Bản tôn không quen biết ngươi."
Thanh âm hờ hững, lạnh lẽo vang vọng cả núi rừng hoang vu.
Nam Nhiễm nghe hắn nói như vậy, im lặng một lúc lâu.
Mới lẩm bẩm: "Không quen biết?"
Trong mắt cô đột nhiên hiện lên cảm xúc khó hiểu.
Nam Nhiễm nhón chân, tới gần hắn, ngẩng đầu hôn một cái lên môi Túc Bạch.
Dưới ánh trăng, dáng người mảnh khảnh của nữ tử rúc trong lòng ngực nam tử.
Nam tử mặc hắc y, mái tóc cột gọn ra sau, mí mắt hạ xuống, thu hết toàn bộ bóng dáng nữ tửu vào trong mắt.
Hai cánh môi non mềm chạm vào nhau.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966195/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.