Rất nhanh, Nam Nhiễm đã rời khỏi phủ Thành chủ.
Hệ thống nghi hoặc: [ký chủ, không phải cô nói muốn tới đây tìm dạ minh châu sao?]
Sao lại bỏ đi rồi? Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn bàn tay của mình.
"Nghe nói mùi vị của vô tướng quả cũng không tồi."
Trước để cô nếm thử đã, chờ cô ăn xong, cô sẽ đi tìm dạ minh châu sau.
Dọc theo ánh trăng, Nam Nhiễm đi vào một con đường nhỏ nhìn qua có vẻ hoang tàn vắng vẻ.
Ánh trắng lạnh lẽo chiếu vào hai má non mềm của cô.
Làm gương mặt của cô càng thêm rực rỡ, yêu kiều.
Nam Nhiễm mở tay ra.
"Trái cây của ta."
Lời này đương nhiên là nói với tiểu hắc cầu.
Vốn dĩ tiểu hắc cầu đang giống một cái đuôi nhỏ đi theo sau Nam Nhiễm.
Vừa nghe Nam Nhiễm nói, nó vội vàng bay đến trước mặt cô.
Ở trong lòng bàn tay xoay xoay vài vòng.
[Lạch cạch]
Một quả trái cây bị gặm một nửa rơi xuống tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm im lặng, không nói.
Tiểu hắc cầu lắc lư qua lại giữa không trung.
"Gâu gâu."
Một bộ đang hưng phấn tranh công.
Kiểu nhìn nó đi, nó lợi hại lắm đấy!
Nam Nhiễm ném thứ nó lấy về ra chỗ khác.
Mí mắt hơi buông xuống.
Chậc.
Di chứng tɦác ɭoạи luôn cho rằng bản thân là một con chó hung dữ vẫn còn chưa hết.
Trong bóng đêm yên tĩnh, có thể nghe rõ từng chữ từng chữ Nam Nhiễm nói.
"Đừng nói với ta, ngươi không hái vô tướng quả."
Tiểu hắc cầu nghe Nam Nhiễm nói xong.
Lại điên cuồng sủa lớn.
"Gâu gâu."
Tiểu hắc cầu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966193/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.