Sau đó, hệ thống lại thấy giá trị hắc ám của Nam Nhiễm càng ngày càng tăng cao.
[đinh đinh, hệ thống nhắc nhở, giá trị hắc ám của ký chủ sắp vượt qua cực hạn...]
Lời mới nói được một nửa.
Giá trị hắc ám của Nam Nhiễm bỗng nhiên tự động giảm xuống.
Hình xăm ở cổ chân kia chưa kịp bắt đầu trừng phạt đã kết thúc.
Hệ thống trầm mặc.
Nam Nhiễm ngồi trên trường kỷ, từ từ ăn hết đĩa anh đào trên bàn.
Rồi mới chịu đứng dậy.
Lúc đi đường, cô không hề lộ ra dấu hiệu không khỏe hay đau đớn nào.
Vẻ mặt ung dung, trước sau như một.
Hiện tại, mặt trời đã bắt đầu xuống núi.
Ánh hoàng hôn rực đỏ bao phủ cả vùng trời.
Nam Nhiễm xuất cung, đi thẳng về phía Vương phủ.
Trúc Thanh nhắm mắt, đuổi theo sau Nam Nhiễm.
Vốn dĩ, phủ của Nhiếp Chính Vương cách hoàng cung không xa lắm.
Nếu đi bộ đến đó ước chừng cũng chỉ mất hai tuần trà(*).
Nhưng, công chúa điện hạ mới đi được nửa đường đã quyết định chuyển sang dạo phố.
Trên phố có rất nhiều người qua lại.
Bởi vì đã từng trải qua cảm giác để lạc mất công chúa điện hạ.
Cho nên Trúc Thanh vô cùng cảnh giác, cứ nhìn thấy người nào đi ngang qua bọn họ mà để mắt đến Nam Nhiễm.
Liền cảm thấy người này muốn mưu hại công chúa.
Bất quá, cái suy nghĩ này đã nhanh chóng biến mất theo mây gió vào thời điểm nàng ta ôm một đống lớn đồ ăn vặt thay Nam Nhiễm.
Trúc Thanh nghẹn một hồi lâu cuối cùng nhịn không được, chỉ đành nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966151/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.