Một chủ một tớ đi dọc theo tường thành thật dài, hướng thẳng về phía hậu cung.
...
Lúc Phượng Cửu Tô tỉnh lại.
Phát hiện người bên cạnh đã biến mất.
Ký ức đêm qua ùa về.
Trên gương mặt hoàn mỹ kia lộ ra ý cười rõ ràng.
Đêm qua mới lăn lộn một trận mà sáng nay vẫn có tinh thần dậy sớm đi ra ngoài.
Quả nhiên ngày thường ăn nhiều như vậy đợi đến lúc cần dùng vẫn có chút tác dụng.
Tia nắng ban mai chiếu sáng cả tẩm điện.
Đám nha hoàn ra ra vào vào, giúp chủ tử thay y phục.
Đợi đến khi chuẩn bị xong.
Tất cả đều thành thành thật thật đứng một bên, chờ chủ tử đi thượng triều.
Hôm nay, tâm tình của Vương gia hình như có hơi khác so với thường ngày.
Nhìn qua trông rất vui vẻ.
Sáng nay còn rời giường trễ hơn mọi ngày.
Bất quá, Phượng Cửu Tô cũng không sốt ruột, hết sức bình thản ra cửa.
Trước khi thượng triều còn không quên phân phó.
"Nói phòng bếp, chuẩn bị điểm tâm sáng nhiều một chút. Nếu Bao Nhiễm Nhiễm trở về thì bưng tới cho nàng."
Nha hoàn vội vàng gật đầu, cung kính đáp.
"Vâng, Vương gia."
Sau đó, mới an tâm vào triều.
Đối với việc sáng sớm đã không thấy bóng dáng Bao Nhiễm Nhiễm đâu.
Hắn cũng không quan tâm lắm.
Thậm chí có thể nói, tất cả những chuyện kỳ quái xảy ra trên người Bao Nhiễm Nhiễm, hắn đều cảm thấy thực bình thường.
Tới bữa ăn, tự nhiên sẽ xuất hiện.
Chỉ là, lần này hình như không có giống mấy lần trước.
Đợi đến khi Phượng Cửu Tô lâm triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966146/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.