Hai hàng lông mi đen nhánh run run.
Cuối cùng vẫn há mồm cắn một miếng.
Nam Nhiễm vừa thấy hắn chịu ăn liền tiếp tục đút cho hắn.
Ừm, chờ đút hắn ăn no, kim ấn sẽ thuộc về cô.
Tâm tư của hai người khác nhau.
Đợi đến khi đút xong.
Nam Nhiễm liền lấy khăn tay ra lau sạch dầu mỡ trên tay mình.
"Nô tỳ cáo lui."
Lời này nghe thì vô cùng quy cũ nhưng cả người cô không hề cong xuống một chút nào.
Càng nghe càng cảm thấy cô mới chính là chủ tử.
Nam Nhiễm đang chuẩn bị rời đi.
Thì bị Phượng Cửu Tô giữ chặt cánh tay.
Bàn tay hắn thon dài, cánh tay không quá săn chắc nhưng lại rất hữu lực.
Nam Nhiễm dừng lại.
"Hả?"
Đôi môi đỏ như cánh hoa của Phượng Cửu Tô nở nụ cười nhạt.
"Đi đâu?"
Giọng nói vừa dứt.
Nam Nhiễm liền đáp: "Về phòng."
Ngữ điệu của Phượng Cửu Tô thong thả nghe không ra chút cảm xúc.
"Chủ nhân còn chưa ngủ, nô bộc đã ngủ trước, bổn vương chưa từng nghe qua chuyện nào vô lý như thế này."
Con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm hắn.
Thấy vậy, Phượng Cửu Tô nói tiếp: "Mài mực cho bổn vương."
Dứt lời, Phượng Cửu Tô lại cầm tấu chương ở trên bàn lên, cẩn thận lật xem từng tờ một.
Lúc này đây, thời gian xem tấu chương của Phượng Cửu Tô phá lệ dài hơn thường ngày.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua.
Đảo mắt trời cũng đã sắp sáng.
Nhưng thứ này vẫn không có ý định đi ngủ.
Nam Nhiễm nhẫn nhịn chịu đựng.
Cuối cùng không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966110/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.