Đây là lần đầu tiên, lực chú ý của Nam Nhiễm hoàn toàn không đặt lên người dạ minh châu.
Cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, đi thẳng ra ngoài.
Ừ, nên đi ăn cơm.
Hiện tại, cô đang rất đói bụng.
Kết quả, vừa mới bước ra khỏi phòng.
Đã nghe thấy Phượng Cửu Tô nhàn nhạt nói: "Bao Nhiễm Nhiễm lưu lại."
Hắn vừa dứt lời, một chân Nam Nhiễm đặt ngoài cửa, chân còn lại để ở trong phòng.
Tiểu thái giám thấy Bao Nhiễm Nhiễm đứng ngây ngốc ngoài cửa, nhỏ giọng hối thúc.
"Còn ở đó thất thần? Không nhanh lại đây hầu hạ? Nếu hầu hạ không tốt, coi chừng cái đầu của ngươi."
Tiểu thái giám vừa nói vừa đầy Nam Nhiễm vào phòng.
Sau đó, tiện tay đóng cửa lại.
Rồi tận trung đứng bên ngoài chờ chủ tử nhà mình dùng bữa.
Cả phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Phượng Cửu Tô.
Hệ thống vừa quan sát tình huống hiện tại, vừa lật tư liệu tìm kiếm.
Nhịn không được thờ dài một hơi.
Rõ ràng trách nhiệm của một hệ thống như nó chỉ là tuyên bố nhiệm vụ.
Sao càng ngày càng phải nhọc lòng vì ký chủ thế này? Một bên nghĩ, một bên nãi thanh nãi khí: [ký chủ, theo như tư liệu thì nha hoàn chỉ cần đứng một bên nhìn, không cần làm gì cả.]
Nam Nhiễm đứng cạnh một cây cột màu hồng sẫm.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn ở trên bàn.
Không nói một lời.
Nếu không biết, nhìn vào còn tưởng cô có thâm cừu đại hận(*) với bàn đồ ăn này.
Ngón tay thon dài của Phượng Cửu Tô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966107/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.