Nửa ngày sau, hắn mới mở miệng: "Nàng bỏ đi là để tìm cái này?"
Nam Nhiễm cầm một khối điểm tâm lên, cắn một miếng.
"Ừ."
Nhàn nhạt đáp lời.
Vừa ăn xong, lại phát hiện mắt phải của Đường Khô, biến thành màu đỏ.
Con ngươi của hắn nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Ngữ điệu không chút phập phồng: "Mẫu thân của ta là người trong Vu tộc. Trong cơ thể ta có một nửa huyết thống của Vu tộc."
Động tác ăn điểm tâm của Nam Nhiễm vẫn không có ý định dừng lại.
Thấy thế, Đường Khô duỗi tay, ôm chặt lấy cô.
Thanh âm khàn khàn: "Không sợ?"
Nam Nhiễm: "Sẽ không."
Nói giỡn, nào có chuyện nàng sợ dạ minh châu? Đường Khô nghe câu trả lời này.
Hai tai liền đỏ ửng.
Thật là.
Nữ nhân này một chút cũng không biết hàm súc là cái gì.
Vốn dĩ dựa theo lịch thì.
Hai ngày nữa là ngày bọn họ thành thân.
Nhưng nhất định nàng đã không đợi nổi nữa rồi.
Đợi một lát.
Thấy Nam Nhiễm vẫn chưa nhắc đến chuyện này.
Đường Khô liền cúi đầu nhìn Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm cảm thấy thật không thể hiểu nổi.
Nên giơ tay, ôm chặt lấy Đường Khô.
Hai tai Đường Khô càng đỏ hơn.
Hắn mím môi.
Bỗng nhiên mở miệng gọi: "Tần Nhất."
Tần Nhất vừa đẩy cửa đi vào.
Liền thấy gia chủ và Nam Nhiễm cô ngồi trên giường, ôm chặt nhau.
Tần Nhất vội vàng cúi đầu, ôm quyền.
"Có."
"Hai ngày nữa, ta muốn thành hôn với đích nữ Nam gia, Nam Nhiễm."
Tần Nhất lại nhịn không được ngẩng đầu lên: "Hai, hai ngày nữa?"
Tầm mắt Đường Khô lại đặt lên người Nam Nhiễm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966092/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.