Tầm mắt Nam Nhiễm dán chặt lên khuôn mặt lạnh băng của Đường Khô. 
"Thế nào? Không muốn? Cô nói xong, thấy Đường Khô vẫn trầm mặc như cũ. 
Liền trực tiếp kéo tay hắn đi vào Đường phủ. 
Vừa đi vừa nói: "Không muốn cũng không thể thay đổi. Vì thế tốt nhất vẫn nên đồng ý đi." 
Khẩu khí vô cùng mạnh mẽ. 
Nghe lời này của cô, mọi người đều có cảm giác quen thuộc giống như gặp phải thổ phỉ, lưu manh. 
Căn bản mặc kệ người ta có nguyện ý hay không. 
Nam Nhiễm kéo tay Đường Khô. 
Mà Đường gia chủ của chúng ta vừa nãy còn lộ ra gương mặt lạnh như tiền, cùng bộ dáng không hề quen biết Nam Nhiễm. 
Nay lại đi theo cô hồi phủ. 
Nam Lăng vốn muốn đuổi theo. 
"Đường..." 
Mới vừa gọi một chữ, Tần Nhất đã ôn hòa mỉm cười, chắn trước người Nam Lăng. 
"Nam Lăng cô nương, mời trở về." 
Nam Lăng nắm chặt tay. 
Nhìn bóng dáng hai người kia biến mất ở cửa. 
Ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn. 
Nam Nhiễm, ngươi chờ đó cho ta. 
Sau đó không cam lòng xoay người rời đi. 
Tần Nhất trở lại phủ. 
Nghe thấy tiếng chim chóc kêu. 
Liền mỉm cười. 
Hôm nay đúng là một ngày không tồi. 
Cùng với sự xuất hiện của Nam Nhiễm, tâm tình của Tần Nhất tốt lên không ít. 
Hơn nữa, dựa vào hành động hồi nãy của Nam Nhiễm. 
Không giống như bị dọa sợ hay chán ghét huyết thống Vu tộc của gia chủ. 
Có lẽ là do có nỗi khổ? 
Chứ Nam Nhiễm cô nương vẫn rất thích gia chủ nhà mình. 
Càng nghĩ, tâm tình của Tần Nhất càng tốt. 
Quả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966091/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.