Tinh Chỉ rất nhanh đã quay lại.
Nàng ấy đi đến trước mặt Nam Nhiễm.
Hai tay nắm chặt rồi lại mở ra.
Cho dù nàng ấy cố gắng kìm chế thế nào đi nữa thì vẫn có chút mất tự nhiên.
Nàng lớn đến chừng này.
Chỉ từng động thủ gϊếŧ con Hổ yêu kia.
Bởi vì con yêu thú kia đã gϊếŧ hại rất nhiều bá tánh trong thôn.
Nàng thật sự không đành lòng nên mới ra tay.
Sau đó nàng đã tự nói.
Từ nay về sau.
Sẽ không đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thêm lần nào nữa.
Hôm nay, lại giúp tiểu thư kéo Nam Lăng cô nương ra ngoài.
Nàng... nàng chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy.
Không biết mình làm có tốt hay không.
Do dự trong chốc lát, Tinh Chỉ hỏi Nam Nhiễm: "Tiểu thư, Tinh Chỉ làm vậy có được không?"
Nam Nhiễm hiếu kỳ: "Lôi người đi đâu rồi?"
Tinh Chỉ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Nam Nhiễm: "Lôi ra ngoài sân."
"Sau đó?"
"Sau đó thì nàng ta rời đi."
Nam Nhiễm không nói nữa.
Chỉ ngồi dựa vào gốc cây đào.
Tiểu Hắc Long tò mò.
[Ký chủ, cô đang suy nghĩ gì vậy?]
"Có chút hiểu được tại sao nàng ấy luôn bị khi người khác khi dễ."
Tiểu Hắc Long gật đầu.
[Ký chủ, nàng ấy quá lương thiện.]
Nhưng rất nhiều thời điểm, tà ác chính là nhờ sự lương thiện và tình yêu tẩm bổ mà lớn lên.
Nếu quá lương thiện thì sẽ không còn xinh đẹp nữa.
Tiểu Đào bưng mứt hoa quả đứng bên cạnh, nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Tiểu Đào nhìn Tinh Chỉ lóe sáng giống như đang nhìn một người anh hùng.
Là Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966073/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.