Vẻ ngoài linh động dễ thương, lúc nhìn Nam Nhiễm, trong mắt còn như hiện lên tia sáng.
Nam Lăng đứng dưới gốc anh đào.
Ngẩng đầu, nhìn cánh hoa đang bay trên đỉnh đầu.
Mở miệng, cười nhẹ: "Đến một lúc nào đó những bông hoa này cũng sẽ tàn, sẽ rơi xuống bị những bông hoa mới thay thế. Đây là quy luật bất biến của vạn vật. Giống như tỷ tỷ cũng đã từng là đích nữ nhưng hiện tại lại bị ta thay thế."
Nói xong câu cuối, ý cười trên môi Nam Lăng càng sâu.
Nếu trước đây chỉ ở trong sáng dấu mặt trêu chọc.
Thì bây giờ tới bước này, không cần phải như thế nữa.
Nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Nam Lăng vô cùng tốt.
"Nghe nói mấy ngày nay, tỷ tỷ luôn tìm cơ hội lượn qua lượn lại trước mặt gia chủ Đường gia."
Nam Lăng cầm một cánh hoa đào trên tay.
Thấp giọng nói: "Cho dù là làm trò ở trước mặt người ta thì có thể thế nào? Tỷ tỷ rồi cũng sẽ phải gả cho nam nhân khác."
Tiểu Đào nghe Nam Lăng nói, ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
"Lời này của Nam Lăng tiểu thư là có ý gì?"
Nam Lăng liếc mắt nhìn Tiểu Đào.
Một nha hoàn hạ đẳng mà lại không biết lớn nhỏ.
Nhưng, nàng ta cũng không tức giận.
Thậm chí còn cảm thấy rất vui, hào hứng trả lời Tiểu Đào.
Miệng thì cười tủm tỉm.
"Phụ thân đã tìm cho tỷ tỷ một mối hôn sự tốt. Người kia tuy chỉ là con cháu của một gia tộc nhỏ. Nhưng tính cách chính trực, đọc nhiều sách vở, là một vị quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966072/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.